Đúng là hoàn toàn khác biệt với lần gặp gỡ trước, khiến hắn có cảm giác hình như là mình đã đắc tội với nàng nên nàng mới cố ý chỉnh mình vậy.
Bây giờ trong lòng hắn cảm giác về Diệp Vô Tâm đã thay đổi hoàn toàn.
Quả thực chính là một nữ ma đầu có khuôn mặt tiên tử nhưng mang trái tim ma nữ, bụng dạ hư thối hết rồi, chỉnh người lại không có chút dấu vết nào, khiến người ta buồn bực tới muốn thổ huyết.
Không hổ là thiên kim đại tiểu thư, thông minh nghịch ngợm, lúc thì nắng sáng, lúc thì âm u, hồi thì tà hồi thì thiện.
Nhưng mà... Dương Bách Xuyên không có biện phá gì, cứ thế mà mơ mơ hồ hồ bán mình.
Hai trăm vạn linh thạch đó, quả thật đánh chết hắn cũng không có, cố tình người ta lại chiếm lý, đúng là mình không được người ta cho phép đã ăn, làm sao được chứ, hắn cũng tuyệt vọng lắm.
Bây giờ Dương Bách Xuyên hận không thể tát vào miệng mình.
"Miệng tiện mà."
"Đồ không thể ăn bậy được."
"Nhất là đồ của nữ nhân càng không thể ăn bậy."
"Ăn vào sẽ chết người đấy."
Người nào đó họ Dương buồn bã gào thét.
Đã như vậy rồi, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đến đâu hay đến đó, không phải là chín tháng ư, xem như làm công trả nợ đi.
Dương Bách Xuyên như nhụt chí ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đúng vào lúc này toàn bộ thuyền phi hành đều chấn động. Hắn lập tức cảm giác được thuyền từ từ bay lên, ngay sau đó vèo một phát xông ra ngoài, hắn biết là thuyền đã đi.
Dương Bách Xuyên ngồi ở cửa sổ, sâu trong tầng mây, phong cảnh nhìn thấy cũng không tệ, sông núi mặt đất đều đang lướt qua bên dưới.
Chín nghìn dặm, ngồi thuyền phi hành cũng chỉ hai ngày là tới nơi.
Ban đầu Dương Bách Xuyên nhìn ngoài cửa sổ còn thấy rất mới mẻ, nhưng một lát sau hắn đã lạnh nhạt, ngồi thuyền phi hành không khác với ngồi máy bay lắm, khác nhau chính là thuyền phi hành là pháp khí, an toàn hơn, không gian lớn hơn...
Dương Bách Xuyên nghĩ trong lòng, có phải mình nên làm một chiếc thuyền phi hành không? Sau này trở về phổ cập thuyền phi hành cho Trái Đất thì chẳng phải sẽ giảm sự cố an toàn xuống à? Còn không ô nhiễm môi trường nữa?
Hắn lập tức lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu, thuyền phi hành là pháp khí, đầu tiên người khống chế phải là tu chân giả, còn cần linh thạch chuyển hóa cung cấp năng lượng, cũng có giới hạn về tu vi, suy nghĩ này không khả thi.
Đương nhiên trừ phi sau này Trái Đất cũng trở thành thế giới tu chân thì có lẽ có thể thực hiện được, hơn nữa bây giờ cả nằm mơ hắn cũng không có manh mối để trở về đây.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, tăng thêm phiền phức, vẫn nên ra ngoài xem thử đi."
Dương Bách Xuyên nói thầm một tiếng rồi rời khỏi lầu các, chuẩn bị ra ngoài xem thử.
Nếu như hiện tại đã đến thế giới thịnh hành tu chân thì luyện khí cũng là một khâu cực kỳ quan trọng. Đại sư luyện khí Diệp Ninh là người của thương hội Thiên Diệp, chín tháng tiếp theo hắn bán mình cho Diệp Vô Tâm, nếu không lợi dụng các loại quan hệ tài nguyên thì thiệt thòi quá.
Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra ngoài tìm Diệp Ninh thỉnh giáo con đường luyện khí.
Hắn mở cửa phòng đi ra, bên ngoài ẫn là sáu thủ hạ Kim Đan của Diệp Vô Tâm đang canh gác, lần lượt đứng ở bốn phía của tầng ba.
Dương Bách Xuyên nhìn xung quanh một chút, hình như phía trước của thuyền phi hành ba tầng có một cái lầu nhỏ, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được Diệp Ninh ở bên trong, có lẽ là nơi ra lệnh cho thuyền phi hành.
"Thật sự có phòng điều khiển sân bay à."
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười cười, đi về phía lầu nhỏ nơi Diệp Ninh đang ở. Lúc hắn đến cửa lại bị hai tên thủ vệ cản lại.
"Đúng lại, nơi này là cấm địa, ngươi không được vào." Một tên thủ vệ trong số đó lạnh lùng quát Dương Bách Xuyên.
Bị chặn lại thì thôi, bị quát khiến trong lòng người nào đó họ Dương rất khó chịu, hắn giơ lệnh bài của Diệp Vô Tâm lên: "Bây giờ có thể vào chưa?"
Hai tên thủ vệ thấy vậy mà lại là lệnh bài của tiểu thư bọn họ thì lập tức ôm quyền khom người: "Mời đại nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!