Bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi, áp lực nặng nề bao trùm.
"Giết!"
Một tiếng hét ồm ồm vang lên.
Tiếp đó là âm thanh rung trời vang lên theo.
"Giết..."
Dương Bách Xuyên cảm thấy như có thiên quân vạn mã đang la hét, đứng giữa vạn quân.
Lúc này anh cũng trở nên nghiêm túc. Không ngờ những quỷ tu nhỏ bé trong mắt anh lại có khí thế như vậy.
Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ, sau đó cười khổ. Anh đã hiểu ra một điều.
Có lẽ những quỷ tu xuất hiện ở thành Đại Tần này chính là binh tướng đi theo Thủy hoàng đế. Thiên cổ nhất đế trong lịch sử dù xây hoàng lăng cho mình cũng phải có tượng binh mã kỳ tích thế giới xuất hiện.
Huống chi đây là lăng mộ chân chính của Thủy hoàng đế. Có điều chắc hẳn là ông chưa chết, chỉ vào Thần Mộ Viên mà thôi.
Tần Thủy Hoàng tiến vào thần mộ, cho dù ông chết hay chưa thì nơi này vẫn là lăng mộ.
Đội quân này là những người ông để lại canh giữ Hoàng Lăng, tất cả đều biến thành quỷ tu, số lượng rất lớn.
Không biết sau khi giết đám binh tướng này, Tần Thủy Hoàng đã dùng biện pháp gì để biến bọn họ thành quỷ tu tiếp tục canh giữ hoàng lăng.
Trong tiếng hô "giết" rung trời, Dương Bách Xuyên cảm nhận được uy áp bao phủ đất trời ập tới như núi. Đây là sức mạnh ngưng tụ khiến anh không dám lơ là.
Hơn nữa, chớp mắt đã có từng thanh trường kiếm đâm về phía anh, nếu đâm trúng thì thần hồn của anh sẽ bị thương nặng.
"Hừ, hổ không ra oai thì các người tưởng anh đây là mèo bệnh đúng không?"
Vừa vào thành đã bị đám quỷ tu tép riu này bao vây tấn công, chẳng những Dương Bách Xuyên không sợ mà trái lại còn đánh trả quyết liệt hơn, trong lòng cũng bùng lên lửa giận.
Anh lạnh lùng hừ mũi, tức giận hét lên: "Vạn tên cùng bắn!"
Một giây sau, toàn thân Dương Bách Xuyên lấp lánh ánh vàng, từng đốm sáng vàng hóa thành từng mũi tên thần hồn phóng ra.
Tốt xấu gì anh cũng là cảnh giới Xuất Khiếu, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái hai thần m - Dương hợp nhất, tất nhiên là thần thông nguyên thần không yếu, sẽ không để cho đám quỷ tu này đến gần thể nguyên thần của anh.
"Á á á..."
Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Sau đó, bất kỳ binh tướng quỷ tu nào bị trúng mũi tên nguyên thần của Dương Bách Xuyên đều hóa thành khói đen trong tiếng kêu gào thảm thiết, cuối cùng biến mất trong trời đất.
Những quỷ này vốn không có thực thể, mà là trạng thái linh thể, một khi bị giết thì thần hồn thật sự sẽ tan biến, hoàn toàn bỏ mạng.
Lần này có ít nhất năm sáu trăm quỷ tu bao vây xung quanh bị mũi tên nguyên thần của Dương Bách Xuyên bắn chết.
"Bắn cung!"
Tiếng hét ồm ồm lại vang lên lần nữa.
Dương Bách Xuyên biến sắc, không ngờ đối phương cũng có mũi tên.
Vèo vèo vèo!
Không biết rốt cuộc đám binh tướng quỷ tu này có bao nhiêu người, nhưng nói chung là đã có vài trăm tên bị bắn chết, vậy mà xung quanh vẫn lúc nhúc người. Hơn nữa, lúc này từng mũi tên đen sì đang lao vụt về phía Dương Bách Xuyên.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!
Dương Bách Xuyên vừa mới dùng mũi tên nguyên thần bắn chết mấy trăm người phe đối phương, đảo mắt đối phương đã dùng mũi tên đáp trả lại anh.
Cũng là mũi tên thần hồn.
Nếu trúng tên Dương Bách Xuyên sẽ không mất mạng, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
"Mẹ kiếp, lũ khốn này không sợ chết à?" Dương Bách Xuyên bực rồi đó. Mặc dù anh không sợ, nhưng vẫn khó chịu khi bị đám binh tướng quỷ tu này quấn chân.
"Hừ!"
Dương Bách Xuyên đã bị chọc giận hoàn toàn. Anh cứ tưởng dễ đuổi đám quỷ tu này đi, nhưng bây giờ xem ra người ta không sợ chết.
Đã vậy thì tôi giết sạch các người!
Chỉ là quỷ tu thôi mà, đâu phải tồn tại bất tử, giết một người thì ít đi một người, Dương Bách Xuyên không tin mình không giết hết đám tép riu này!
Nguyên thần của Dương Bách Xuyên thét dài một tiếng, sau đó toàn thân phát ra ánh sáng vàng, cơ thể thình lình biến to, cao tới chín trượng.
Cả đô thành được ánh sáng trên nguyên thần của Dương Bách Xuyên chiếu rọi.
Mũi tên của binh tướng quỷ tu bắn tới Dương Bách Xuyên đều bị ánh sáng vàng trên người anh cản lại, vỡ vụn.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nói khẽ: "Tách nguyên thần!"
Nguyên thần âm Dương tách làm hai, một trái một phải cấp tốc xông tới đội quân binh tướng quỷ tu.