Một câu nói vừa rồi của Dương Bách Xuyên đã xúc động đến tiếng lòng của hắn ta.
Đúng vậy, từ giờ trở đi nơi này chính là nhà của đám người tha hương như bọn họ, Vân Môn chính là nhà của hắn ta.
Chiêm Khánh Nhân biết Dương Bách Xuyên coi hắn ta là huynh đệ, tự tin ngạo khí đã từng bị hiện thực tàn khốc của Sơn Hải Giới mài giũa lại tỏa ra sinh cơ rực rỡ.
“Ta chờ ngươi trở về, đừng chết ở hang ổ thổ phỉ, mặc dù tu vi bây giờ của ta không bằng ngươi, không thể giúp đỡ ngươi, nhưng ta sẽ trông chừng nhà, sẽ có một ngày ta sẽ vượt qua ngươi.” Chiêm Khánh Nhân mang theo tự tin vô biên nói với Dương Bách Xuyên.
“Ha ha ha, được. Ta chờ chiến đấu một trận với ngươi, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.” Dương Bách Xuyên cười to nói xong, thúc giục Hỏa Vân Khuyển và Hạ Lộ, còn có Ngô Mặc Thu ẩn thân ở nơi tối tăm biến mất ở phía chân trời.
Một ngày sau, Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ chạy như điện suốt ba vạn dặm, dừng lại ở một cồn cát, chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn ngày đêm, ngày mai sẽ đến thẳng hang ổ thổ phỉ.
Nơi này đã là địa giới của hang ổ thổ phỉ, cách nơi ở của hãn phỉ Thảo Thượng Phi hơn 500 dặm, đối với bọn họ, chút lộ trình này cũng chỉ mất một ly trà.
Dưới cồn cát tránh gió, Dương Bách Xuyên dựng lều trại, lấy ra dụng cụ pha trà, Ngô Mặc Thu hiện thân, pha trà cho hai người, Hỏa Vân Khuyển hai đầu canh gác ở bên ngoài.
Còn chưa uống xong một chén trà, Hỏa Vân Khuyển phụ trách canh gác ở bên ngoài đột nhiên sủa to cảnh cáo.
Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ thay đổi sắc mặt, Hỏa Vân Khuyển phát ra tiếng kêu cảnh cáo, hơn nửa là có thổ phỉ, bởi vì bọn họ đã đến địa giới của hang ổ thổ phỉ.
“Tiên sinh, ta đi ra ngoài nhìn xem ~” Ngô Mặc Thu ẩn thân bay ra lều trại.
Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ liếc nhau cũng đi ra ngoài, hắn sợ Ngô Mặc Thu đi ra ngoài không an toàn, rốt cuộc tu vi của Ngô Mặc Thu không cao, mang theo Ngô Mặc Thu bởi vì thiên phú ẩn thân của nàng có thể ứng phó với nguy cơ đặc thù.
Bên ngoài, tiếng kêu của Hỏa Vân Khuyển đã dừng lại, có thể là Ngô Mặc Thu đã trấn an Hỏa Vân Khuyển.
Mặc dù Hỏa Vân Khuyển có thể sánh ngang với yêu thú Xuất Khiếu cảnh, nhưng lại không phải linh yêu, là là hung yêu, có trí tuệ đơn giản, vì vậy không thể hóa hình, cũng không thể nói ngôn ngữ loài người.
Trên thực tế phấn lớn yêu tộc ở châu Tây Sơn đều như vậy, muốn hóa hình và nói được ngôn ngữ loài người cần phải tu luyện, nhưng đối với Dương Bách Xuyên, Hỏa Vân Khuyển có thể nghe hiểu lời nói của hắn là đủ rồi.
Lại nói, tổ hợp lần này của bọn họ cũng là một tổ hợp cường đại, hắn có tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ, còn Hạ Lộ, nói về cảnh giới có thể sánh ngang với Xuất Khiếu trung kỳ đỉnh phong, bởi vì thân thể giao long nên có thể phát huy ra thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ.
Còn Hỏa Vân Khuyển hai đầu, trong đó có một đầu có thể sánh ngang với người tu chân Xuất Khiếu trung kỳ, một đầu khác có tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ, tính lên đã có bốn Xuất Khiếu cảnh, cộng thêm một quỷ tu có thể ẩn thân, đặt ở bất cứ hoàn cảnh nào, tổ hợp này cũng coi như đứng đầu.
Vì vậy đến nơi này Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng quá nhiều, dù sao nơi bọn họ muốn đi là Lưu Sa Cốc, chỉ tìm một thế lực hãn phỉ Thảo Thượng Nguyên, lại không phải trêu chọc toàn bộ hang ổ thổ phỉ.
Trong loại tình huống này, Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ cũng không dám thả linh thức đi quan sát, chẳng may có cao thủ sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Tất nhiên với tu vi hiện tại của Dương Bách Xuyên, cao thủ trong lòng hắn chính là Phân Thần cảnh, còn tu sĩ Xuất Khiếu cảnh, cho dù là Xuất Khiếu đại viên mãn hắn cũng không hề sợ.
Chẳng mấy chốc Ngô Mặc Thu đã trở về, nói: “Tiên sinh, không phải phát hiện chúng ta, hình như có hai thế lực thổ phỉ đang xảy ra xung đột, ta cũng không dám đến gần, hai bên tổng hơn mười người, một bên chỉ có năm sáu người, một bên có tầm mười một mười hai người.”
Dương Bách Xuyên suy nghĩ, nói: “Hai người các ngươi chờ ở đây, ta đi xem, vừa lúc chúng ta cũng không quen thuộc địa hình nơi này, nếu có thể bắt một tên dẫn đường thì tốt quá.”
Hạ Lộ nói: “Cũng được, địa hình của hang ổ thổ phỉ ở nơi này phức tạp, nghe nói mỗi năm điện Mạo Hiểm phái người đi diệt phỉ đều bất lực trở về, tìm một tên dẫn đường cũng tốt, ngươi cẩn thận.”
“Tiên sinh cẩn thận.” Ngô Mặc Thu nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu, sau đó động chân, biến mất tại chỗ.
Trong màn đêm, sao trời lóng lánh trên đỉnh đầu, cũng không quá tối, hơn nữa đối với người tu chân, tối hay không tối đều không sao cả, dù sao thị lực đều rất tốt, không ảnh hưởng cái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!