Sao Dương Bách Xuyên lại không nghe ra Chu điên đang moi tin chứ, nhưng hắn không thể nói thật, bèn khẽ mỉm cười trả lời: "Tại hạ đến từ một nơi nhỏ bé phía Nam" Tiềm thức lại nói đúng là khu vực phía Nam, nhưng tuyệt đối không phải nơi nhỏ bé.
Song câu này lọt vào tai Chu điên lại có ý khác khác, gã cấp tốc nhớ lại phía Nam có những thế lực lớn nào.
Đương nhiên phía Nam trong suy nghĩ của Chu điên chỉ giới hạn ở phía Nam hang ổ thổ phỉ, còn Dương Bách Xuyên lại nói đến khu vực cấm phía Nam vương thành Mạo Hiểm, hai nơi cách nhau vạn dặm.
Một lát sau, trong mắt Chu điên bỗng lóe lên tia sáng, đột nhiên gã nghĩ đến một gia tộc.
Một gia tộc thổ phi họ Dương, cũng là một trong những thế lực siêu cấp ở địa giới hang ổ thổ phỉ.
Nói một cách chính xác thì thế lực siêu cấp này không còn là thổ phỉ nữa. Nghe nói vạn năm trước nó thuộc mười thế lực lớn nhất hang ổ thổ phỉ, nhưng hiện giờ đã tẩy trắng rồi, gọi là tiêu cục gì đó.
Tầm mắt của những thế lực siêu cấp kia không còn giới hạn ở châu Tây Sơn nữa, mà phóng ra cả Sơn Hải Giới rồi. Bọn họ làm vận chuyển buôn bán, giao đồ thay người khác, chỉ cần ra giá là bọn họ có thể vận chuyển bất cứ thứ gì.
Hình như nguồn gốc của thế lực siêu cấp này là thổ phỉ, nhưng không làm mấy việc đánh cướp vặt vãnh.
Trong mười thế lực siêu cấp lớn nhất địa giới hang ổ thổ phỉ chín vạn dặm, phía Nam có một gia tộc họ Dương, nghe nói truyền thừa là gia tộc lớn mấy vạn năm, rất hùng mạnh.
Hiện giờ Chu điên tự tin tưởng tượng Dương Bách Xuyên là người nhà họ Dương ở phía Nam hang ổ thổ phỉ.
Dương Bách Xuyên vẫn còn trẻ mà đã có tu vi cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, lại còn cưỡi Hỏa Vân Khuyển, đến nha hoàn bưng trà rót nước cũng xinh đẹp tuyệt trần. Theo như tin đồn về nhà họ Dương ở phía Nam mà Chu điên nghe được, rất có thể Dương Bách Xuyên chính là người nhà họ Dương thế lực siêu cấp phía Nam hang ổ thổ phỉ.
Nghĩ tới đây, Chu điên không khỏi sinh lòng kính trọng. So với gia tộc thế lực siêu cấp như nhà họ Dương, thế lực Hắc Phong Trại của gã chỉ là tiểu tặc.
"Thì ra là thiếu gia nhà họ Dương, Chu mỗ thất lễ rồi. Kể ra thì ba mươi năm trước Chu mỗ từng gặp thiên tài Dương Quốc Trung của gia tộc các ngươi một lần. Hi vọng sau này Dương thiếu gia giúp đỡ nhiều hơn, ha ha." Chu điên cung kính chắp tay hành lễ, thầm nghĩ nếu mình có thể thiết lập quan hệ với nhà họ Dương ở phía Nam thì đúng là ôm được chỗ dựa to.
Ban đầu Dương Bách Xuyên nghe thấy Chu điên nói chuyện cung kính, còn cười ha ha gọi hắn là thiếu gia, hắn không nhịn được mắng thầm: "Ngươi mới là thiếu gia, cả nhà ngươi đều là thiếu gia." Nhưng hắn cũng đoán được Chu điên tưởng mình là người nhà họ Dương gì đó.
Sau khi nghe một tràng, Dương Bách Xuyên chấn động cả người, suýt thì ngã khỏi Hỏa Vân Khuyển.
Không ngờ hắn lại nghe thấy cái tên Dương Quốc Trung đã khắc sâu trong lòng!
Dương Quốc Trung là tên của ba hắn!
Hèn chi Dương Bách Xuyên lại phản ứng mạnh như vậy.
Ba mẹ là tâm ma trong lòng Dương Bách Xuyên. Mặc dù hắn biết Dương Quốc Trung trong lời Chu điên có lẽ chỉ trùng tên trùng họ với ba mình thôi, nhưng cõi lòng hắn vẫn không kìm được dậy sóng.
Ba mẹ mất tích không chỉ là tâm ma của hắn, mà cũng là nút thắt trong lòng em gái và bà nội. Thật ra Dương Bách Xuyên biết trước lúc bà nội lâm trung, người vẫn canh cánh tin tức về ba mẹ hẳn.
Chỉ tiếc là Dương Bách Xuyên không tra được tin tức gì.
Hắn đã từng nghĩ ba mẹ biến mất ở sa mạc Tây Vực liệu có phải là gặp trận pháp nào đó, và cũng tiến vào Sơn Hải Giới rồi không?
Về sau hắn đã tới sa mạc nơi ba mình biến mất để điều tra, nhưng không phát hiện thấy dấu vết của trận pháp tồn tại.
Vì vậy Dương Bách Xuyên không chắc chắn. Hơn nữa, hắn cho rằng ba mẹ không còn trên nhân thế.
Vậy mà bây giờ hắn lại nghe thấy tên của ba mình từ thổ phỉ Chu điên. Tâm trạng hắn mất bình tĩnh tựa như một hòn đá rơi vào hồ nước sâu.
Khi Dương Bách Xuyên đang định hỏi thăm về người tên Dương Quốc Trung trong lời Chu điên, đại đội thổ phỉ phía trước đột nhiên dừng lại, Lưu mắt to bước nhanh tới báo cáo: "Thưa trại chủ và Dương tiền bối, chúng ta đã đến cửa vào Lưu Sa Cốc, phía trước xuất hiện cát chảy, có hai huynh đệ bất hạnh bị cát chảy nuốt chửng. Bây giờ phải làm sao?"
Chu điên nhướng mày, nói với Dương Bách Xuyên: "Dương đạo hữu, cát chảy ở Lưu Sa Cốc vô cùng kỳ lạ, mọi người không biết khi nào nói đột nhiên xuất hiện nên khó lòng phòng bị nó xuất hiện nuốt người. Một khi bị cát nhảy nuốt vào, cho dù là người có tu vi như ta và ngươi cũng không thoát được. Đây cũng là nguyên nhân Thảo Thượng Phi xưng vương xưng bá, đánh cướp khách phiêu lưu suốt bao năm qua nhưng vẫn bình yên vô sự.
Nghe nói muốn vượt qua khu vực cát chảy thì phải nắm được quy luật cát chảy xuất hiện. Hơn nữa, dòng xoáy cát chảy thường xuất hiện từng khu vực lớn, tạo thành một trận pháp nào đó. Chẳng hay Dương đạo hữu có ý kiến gì không?"
Tất nhiên từ trong ký ức của Lý râu xồm, Dương Bách Xuyên đã biết sự lợi hại của cát chảy. Nhưng Lý râu xồm cũng không biết quy luật cát chảy xuất hiện. Trong ký ức của hắn ta chỉ có duy nhất Thảo Thượng Phi nắm rõ quy luật hoạt động của cát chảy, mỗi lần có người ra ngoài Lưu Sa Cốc đều là Thảo Thượng Phi chỉ cho.
Nhưng nếu là trận pháp thì Dương Bách Xuyên không sợ. Xét về kiến thức trận pháp, hắn không dám nhận mình rất giỏi, nhưng ở Sơn Hải Giới hắn tuyệt đối không yếu. Truyền thừa trận pháp sư phụ để lại trong đầu hắn toàn là mật thư bí điển cao cấp đó.
"Qua đó xem thử rồi tính tiếp." Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói...
Khi Dương Bách Xuyên đi tới, hắn nhìn thấy hẻm núi cách trăm mét gió cát cuồn cuộn, trong không trung nổi gió lốc, còn có từng vòng xoáy cát chảy đường kính ba mét ở khắp nơi trông không có kết cấu gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!