Toàn bộ sơn động không sâu lắm, đi chưa đến vài phút Dương Bách Xuyên đã thấy được ánh sáng, bước chân đi nhanh hơn.
Sau khi hắn đi ra lại phát hiện có lẽ nơi này đã không phải châu Tây Sơn nữa, có núi có nước, không có sa mạc.
Nhìn hoàn cành hơi kỳ quái, liếc mắt một cái cảm giác hơi tối tăm, cho người ta cảm giác sắc trời vừa qua lúc hoàng hôn.
Cẩn thận quan sát mới phát hiện đây là màu sắc chủ đạo ở đây, không phải bầu trời lúc chạng vạng tối.
Advertisement
Dọc đường đi từ sơn động ra đây, Dương Bách Xuyên không phát hiện tung tích của cha mình, đi men theo dòng sông ngầm của sơn động đi vào một sơn cốc rộng lớn.
Nơi này là một hẻm núi lớn.
Một nơi rất kỳ quái, trong không khí có linh khí thiên địa, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được linh khí nơi này tràn ngập hơi thở cuồng bạo, sau khi hấp thu vào cơ thể sẽ làm người cảm thấy rất không thoải mái.
Advertisement
Nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến Dương Bách Xuyên, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết hoàn toàn có thể luyện hóa hơi thở cuồng bạo này.
Trước mắt vẫn không tìm được cha, Dương Bách Xuyên chỉ có thể tiếp tục đi men theo sông lớn, hy vọng có thể tìm thấy cha.
Đi khoảng vài trăm thước nữa, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe được tiếng đánh nhau, vội vàng đi qua đó.
Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của phụ thân Dương Quốc Trung, nhưng lúc này ông ấy đang bị người vây quanh tấn công.
Lúc này Dương Bách Xuyên lại không nóng nảy, bởi vì hắn phát hiện giữa sân có sáu người, có một thanh niên bị thương, hình như đứng chung một chỗ với phụ thân Dương Bách Xuyên, những người còn lại là một bên khác, tu vi hơi thở đều không cao hơn phụ thân.
Mặc dù bốn người phe khác cũng là Xuất Khiếu cảnh, nhưng chỉ là Xuất Khiếu trung hậu kỳ, đối với phụ thân Dương Quốc Trung, việc này không thành vấn đề, cho nên Dương Bách Xuyên chậm rãi đi qua.
Quả nhiên khi hắn đi qua, bốn người đã biến thành bốn cái thi thể.
“Tiền bối, còn một người.”
Đúng lúc Dương Bách Xuyên đến gần, thanh niên đứng phía sau lưng phụ thân Dương Quốc Trung mở miệng kêu to, tu vi của thanh niên này không cao, chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ.
Biểu tình có chút khẩn trương.
Dương Quốc Trung đã phát hiện ra nhi tử đang đi tới từ lâu, hơi mỉm cười nói: “Đó là nhi tử của ta.”
Chỉ năm chữ đơn giản nhưng tràn ngập kiêu ngạo.
Sau khi nói xong, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của thanh niên, Dương Quốc Trung nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Xuyên Nhi, con không sao chứ?”
“Con không sao, cha, nhưng sao người lại thế này? Lúc con tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một chỗ trong sông ngầm của sơn động, đi men theo dòng sông đến tìm người, đây là…?” Dương Bách Xuyên nhìn bốn cái thi thể và thanh niên tránh phía sau lưng phụ thân, hỏi.
Dương Quốc Trung nói: “Ta cũng chưa hiểu ra sao, lúc ta tỉnh lại cũng đang ở trong nước, là vị thanh niên này vớt ta lên bờ, ai biết ta vừa mới bình tĩnh lại, liền thấy bốn người không biết từ đâu đến xông lên ra tay.”
“Bọn họ là người của Ma Vương quật.” Lúc này thanh niên nói.
“Ma Vương quật là nơi nào, ngươi lại là ai? Nơi này thuộc về chỗ nào của Sơn Hải Giới?”
Dương Bách Xuyên liên tiếp hỏi ba vấn đề.
Dương Quốc Trung đứng nhìn không xen vào, mặc dù thanh niên này cũng coi như có ân cứu mạng ông, nhưng cho dù không vớt, mực nước sông này cũng không làm một cao thủ Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn như ông bị chết chìm.
Lời nói của nhi tử có chút cường ngạnh nhưng đây cũng là nguyên nhân Dương Quốc Trung không mở miệng, ông cũng muốn biết mấy vấn đề này.
Thanh niên không nhìn thấu tu vi của cha con Dương Bách Xuyên, chỉ cảm thấy hơi thở của bọn họ vô cùng cường đại, không dám giấu giếm, vội vàng mở miệng: “Ma Vương quật là điểm giao giữa lãnh thổ đất hoang, núi lớn và biển rộng của ba quốc gia lớn, là nơi nhân yêu đều mặc kệ, là địa bàn của tu sĩ ma đạo, cũng coi như một nơi hoang dã.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!