Trong trùng thiên Thiên Trảm Băng Tuyết này, cảm giác mang lại cho Dương Bách Xuyên chỉ có một chữ, lạnh.
Một vùng trắng bạc mênh mông, có loại cảm giác đóng băng ngàn dặm.
Ít nhiều khiến cơ thể hơi cứng nhắc, thúc giục Càn Khôn Tôi Thể Quyết, sau khi máu khắp người bắt đầu lưu chuyển, ý lạnh này đã biến mất không thấy đâu.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, trong lòng chợt động, trực tiếp vận khí Chỉ Xích Thiên Nhai Công, vèo một cái trượt ra ngoài.
Mặc dù là tiến lên trên, có điều ngọn núi bây giờ là mặt băng giống mặt gương, cộng thêm thân xác của hắn tu thành Sinh Tử cảnh, sau khi vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, hắn trực tiếp đứng bằng hai chân đi lên ngọn núi thẳng đứng, vèo một cái đã biến mất tại chỗ.
Thời khắc nào đó, trong tầm nhìn của Dương Bách Xuyên cuối cùng đã thấy mấy bóng người, chính là nhóm tiểu trích tiên Đường Đường.
Advertisement
Huyền Vũ Bắc Minh dẫn theo Hầu Đậu Đậu, Thiên Hồ dẫn theo Trịnh Bân Bân, tu vi của hai người hơi yếu, trực tiếp đi dưới sự che chở, ngược lại bớt việc.
Trong tầm nhìn, Dương Bách Xuyên thấy cả người ba lão quái vật đều có chân khí vận chuyển, khởi động phòng hộ sở trường nhất, hơn nữa còn đều là hai tay cắm vào núi leo lên trên. Dương Bách Xuyên nhìn cảnh này thấy hơi kỳ quái, bởi vì chỉ có hắn là trâu bò đứng thẳng mà đi, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
……
Trong băng tuyết rất yên tĩnh, đối với cao thủ như Huyền Vũ Bắc Minh, Thiên Hồ, tiểu trích tiên Đường Đường, phía sau có biến động nhỏ gì, đều có thể phát hiện ngay lập tức.
Ba người cảm nhận được có dị động phía sau, không hẹn mà cùng nhìn qua, lại phát hiện Dương Bách Xuyên hai chân đứng thẳng, thong dong rảo bước đi tới.
Lập tức khiến trong lòng ba lão quái vật đều chấn động mạnh, chúng ta đều dùng leo, vậy mà tiểu tử này lại đi bằng hai chân?
Leo ở nơi như này đã khó khăn rồi, càng đừng nói đi bằng hai chân, hai mắt của ba lão quái vật bắt đầu xoay chuyển.
Xem ra vẫn là xem thường Dương Bách Xuyên rồi.
Gió tuyết rất lớn, sau khi Dương Bách Xuyên đuổi kịp mấy người chỉ cười chứ không nói chuyện, sau đó nhanh chóng vượt qua đi về phía trước.
Trong lòng rất đắc ý, trên dọc đường hắn đều phải đuổi theo, giờ cuối cùng cũng có thể vượt qua một lần.
Ba lão quái vật cũng cười lắc đầu với Dương Bách Xuyên như vậy, một đoạn đường cuối cùng để cho hắn chơi trội, có điều tốc độ của mấy người không hề chậm, theo sát ngay phía sau Dương Bách Xuyên.
……
Một canh giờ sau, gió tuyết dừng lại, trong tầm mắt đột nhiên sáng lên, ngọn núi thẳng đứng cuối cùng đã biến mất, Dương Bách Xuyên xuất hiện ở một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, nơi này chính là đỉnh núi Thiên Trảm.
Trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên xuất hiện một cung điện khổng lồ như ẩn như hiện.
Nghĩ chắc chính là cung Thiên Trảm trong lời của ba người tiểu trích tiên.
Mây mù lượn lờ như tiên cảnh, nhưng nhìn tỉ mỉ thì cả cung điện đều chợt lóe, sau lưng cung điện có một đỉnh núi, chỗ trên chóp giống như nối liền với chân trời, có ngũ sắc vây quanh tạo thành một hình tròn đang di chuyển, trong lờ mờ giống như hoa văn âm dương.
Mấy người tiểu trích tiên ở phía sau bước ra từ trong gió tuyết, đứng sóng vai với Dương Bách Xuyên, từng người nhìn cung Thiên Trảm, sắc mặt nghiêm trọng.
Dương Bách Xuyên hỏi: “Hoa văn âm dương trên chân trời sau cung Thiên Trảm là cái gì?”
“Đó là con đường phép tắc, cũng gọi là con đường không gian, là con đường dẫn tới tu chân giả, là hy vọng của Sơn Hải Giới, nhưng lại bị cung Thiên Trảm hoặc nói là Hoá Thê Lương trấn áp rồi. Không giết Hoá Thê Lương không hủy diệt cung Thiên Trảm, chúng ta không ai có thể tới gần con đường không gian.” Huyền Vũ Bắc Minh xa xôi nói.
“Tiến vào con đường không gian thật sự có thể đến Tu Chân Giới ư?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!