Khi Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đến gần lỗ thủng cửa động, cách thật xa đã ngửi thấy được mùi máu tươi, hơn nữa tầm mắt còn mờ mờ ảo ảo, điều này cực kỳ không hợp với lẽ thường.
Theo lý thuyết lúc đến gần cửa động nên có ánh sáng, ai biết ngược lại rất ảm đạm.
Phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên là Thú Ngũ Hành lấp kín cửa động.
Nhưng sau khi hắn và Thương Vũ Tình đến gần mới biết được cửa động thật sự bị Thú Ngũ Hành lấp kín, nhưng Thú Ngũ Hành dùng thân thể chắn cửa.
Advertisement
Nhìn đầu của Thú Ngũ Hành và một cái chân trước của nó bị kẹp lấy, đầu lưỡi thè ra, mắt trợn trắng, cổ chảy đầy máu, bộ dạng thảm không nỡ nhìn.
Đâu còn vẻ uy phong khi truy đuổi hắn và Thương Vũ Tình?
Hiện tại ở trong mắt hắn, Thú Ngũ Hành giống như một con chó đã chết, mặc dù chưa chết hẳn nhưng cũng không khác là bao.
Advertisement
Thú Ngũ Hành nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình, phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó hai mặt nhìn nhau!
Khó khăn lắm Thương Vũ Tình mới thức tỉnh huyết mạch, tu vi của Dương Bách Xuyên cũng tăng nhiều, hai người tin tưởng mười phần chuẩn bị đi tìm Thú Ngũ Hành chiến một trận.
Ai biết vừa đi vào cửa động lại nhìn thấy Thú Ngũ Hành biến thành bộ dáng này?
Ngẩn người xong, Dương Bách Xuyên đi qua, ngồi xổm trước lối vào chật hẹp cười to, Thương Vũ Tình đứng bên cạnh hắn nhìn bộ dáng thê thảm của nó cũng buồn cười.
Hai người bọn họ cũng không nghĩ đến Thú Ngũ Hành uy phong lẫm lẫm, suýt chút nữa cắn nuốt bọn họ, còn luôn mồm phải bắt được bọn họ đút độc dược làm mồi dụ, cuồng ngạo không giới hạn lại biến thành bộ dáng quỷ không ra quỷ như hiện tại.
“Ha ha ha ha….”
Dương Bách Xuyên cười to, cười chảy cả nước mắt, không thể nghi ngờ lúc truy đuổi bọn họ, con nghiệt súc này chui vào cửa động, sau đó đầu bị kẹp lấy, hơn nữa nó còn không có bất cứ thuật biến hóa nào, nên kết quả mới thành ra như vậy.
Cục đá trong hang động này ngoài lạnh trong nóng, có tác dụng co chặt, càng giãy giụa phản kháng cục đá sẽ càng thu nhỏ, hiện tại Thú Ngũ Hành không bị kẹp chết đã là kỳ tích. Tính thời gian từ lúc hắn và Thương Vũ Tình nhảy vào lỗ thủng này đến hiện tại đã hơn hai mươi ngày, nói cách khác Thú Ngũ Hành đã bị kẹp ở cửa động hơn hai mươi ngày.
Hơn hai mươi ngày, Thú Ngũ Hành suýt chút nữa bị kẹp chết, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, có lẽ nghe thấy tiếng cười của Dương Bách Xuyên, Thú Ngũ Hành tỉnh lại từ cơn mê, mở to mắt nhìn thấy hai nhân loại hèn mọn xuất hiện trong tầm mắt của nó.
Lúc này Thú Ngũ Hành khóc không ra nước mắt, giống như một người chế đuổi thấy được cọng rơm cứu mạng, trong lòng vui sướng mở miệng. Có lẽ là do tính cách, thói quen bá đạo, lần mở miệng này của Thú Ngũ Hành được định sẵn là bi kịch.
“Nhân loại hèn mọn, nhanh trợ giúp bổn vương ra ngoài, bổn vương sẽ không so đo với các ngươi, a… Bổn vương sắp hít thở không thông, nhanh cứu bổn vương ra ngoài…”
Ngũ Hành Thú mở miệng, một câu nhân loại hèn mọn hai câu bổn vương, Dương Bách Xuyên nheo mắt, cười nói: “Không đúng, ngươi không phải nói mình là Thú Ngũ Hành có một không hai sao? Không phải ngươi muốn giết chúng ta hay sao? Không phải nói muốn bắt chúng ta đút độc dược rồi làm mồi dụ sao?
Đường đường là Thú Ngũ Hành Vương, có năng lực như vậy lại cầu xin hai nhân loại hèn mòn chúng ta, quá hạ giá. Ta thấy vẫn là thôi, ngươi như vậy cũng tốt, ha ha ha…”
Dương Bách Xuyên ngồi xổm trước mắt Thú Ngũ Hành, trêu chọc cười to.
“Gào…” Thú Ngũ Hành nghe thấy Dương Bách Xuyên khinh bỉ, tức giận gào lên, nhưng… Hiện tại tiếng gào của nó nghe không có sức lực, không có chút uy phong nào.
“Nhân loại hèn mọn, bổn vương phải nuốt sống ngươi, gào gào gào… Bổn vương muốn…” Thú Ngũ Hành giận dữ, trừng to đôi mắt như chuông đồng, tức giận mắng.
Nhưng lần này nó còn chưa mắng xong đã bị Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, giơ nắm tay lên nện xuống mắt của nó.
“Bịch ~”
“Gào… Nhân loại hèn mọn, ngươi dám đánh bổn vương…” Thú Ngũ Hành đau đớn gầm lên mắng.
“ Bịch ~” Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười, lại nện xuống hai đấm: “Ha ha, đánh ngươi thì sao chứ? Hôm nay tiểu gia phải xé xác ngươi, CMN đã thành tù nhân rồi, cầu tiểu gia cứu mạng còn luôn miệng bổn vương, ta cho ngươi xưng vương… Ầm ầm ầm…” Nói xong Dương Bách Xuyên liên tục nện xuống đầu Thú Ngũ Hành.
“A… Gào gào gào…”