Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Hắn biết đây chính là nguyên thần của rắn năm đầu, có điều hiện tại đã không còn thể xác, cũng không có vật dẫn, năm viên yêu đan nằm rải rác không khác gì cá trong tay Dương Bách Xuyên, phong ấn bọn chúng dễ như chơi, hắn ném hết vào trong không gian Càn Khôn.  

 

Lúc này mới hoàn toàn tiêu diệt được con rắn năm đầu khó chơi này, nói thật, lần này nếu như không có Thương Vũ Tình thi triển thiên phú huyết mạch và Thú Ngũ Hành liều mạng, muốn giết được rắn năm đầu quả là không dễ.  

 

Hiện tại, Thú Ngũ Hành vẫn đang còn hôn mê, cũng không biết có phải do trúng độc quá nặng không.  

 

Dù sao thì lần này, Thú Ngũ Hành nhìn qua rất thảm, Dương Bách Xuyên bước tới xem qua tình trạng vết thương của Thú Ngũ Hành.  

 

Sau khi kiểm tra một lượt, Dương Bách Xuyên không khỏi cảm thán, Thú Ngũ Hành không hổ là dị thú, từ kết quả kiểm tra, Thú Ngũ Hành quả thật đã trúng độc rất nặng, nọc độc của rắn năm đầu đã ngấm sâu vào trong máu, xương cốt toàn thân nhiều chỗ đã bị rắn năm đầu làm gãy, tình hình vô cùng nghiêm trọng.  

  Advertisement

Nhưng...Dương Bách Xuyên phát hiện, bên trong cơ thể này có một lực lượng ngũ hành chữa trị vết thương, nọc độc trong máu cũng dần bị bức ra bên ngoài, cơ thể đang trong quá trình tự phục hồi thương tổn.  

 

Vốn dĩ, Dương Bách Xuyên còn định dùng nước Sinh Mệnh để chữa thương cho Thú Ngũ Hành, nhưng lại sợ làm cho độc tố trong cơ thể cắn trả, vẫn nên thôi vậy, dù sao thì Thú Ngũ Hành đang tự chữa lành, điều này tốt hơn bất cứ điều gì, hơn nữa cũng sẽ không để lại di chứng.  

 

“Tướng công, Thú Ngũ Hành thế nào rồi?” Thú Vũ Tinh bước tới hỏi.  

 

“Đừng lo lắng, bên trong cơ thể của con hàng này có sức mạnh ngũ hành có thể chữa lành, để hắn tự phục hồi là được, à đúng rồi, nàng ở đây hộ pháp cho Thú Ngũ Hành, ta tới phía trước đào cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.” Dương Bách Xuyên dặn dò.  

 

“Được, tướng công cẩn thận.” Đến bây giờ, Thương Vũ Tình vẫn chưa hiểu rõ xưng hô ‘tướng công’ này nghĩa là gì.  

 

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe vào lại có chút biến chất, cái từ ‘Tướng công’ này lại giống như sở thích xấu xa của hắn, nhưng hiện tại nghe Thương Vũ Tình gọi như vậy hắn lại nghĩ tới tướng công trong thanh lâu của một triều đại nào đó ở Trung Quốc, trong lòng hơi khó chịu, hắn ho khan nói: “Tình Nhi, sau này không cần gọi ta là tướng công nữa, gọi tên ta là được rồi, không được gọi tướng công nữa.”  

 

“Vì sao thế?” Thương Vũ Tình không hiểu, nàng hỏi lại.  

 

Đột nhiên Dương Bách Xuyên cảm thấy đau đầu, chuyện này bắt hắn phải giải thích thế nào, trên trán toát cả mồ hôi lạnh nói: “Làm gì có nhiều lý do như vậy, tóm lại là không được gọi nữa.”  

 

“Ồ, vậy thì ta sẽ vẫn gọi người là sư tổ thúc vậy.” Thương Vũ Tình ấm ức nói.  

 

“Gọi là gì cũng được, không phải tướng công là được.” Dứt lời, hắn nhảy một cái, bay về phía hàn đàm.  

 

...  

 

Hàn đàm xanh biếc bị ánh sáng nhiều màu sắc bao phủ, ở phía đối diện không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, sau khi bước vào trong sương mù dày đặc, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng nhìn rõ hình dáng thật của ba gốc cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.  

 

Gần giống với những gì mà Thú Ngũ Hành đã nói, quả nhiên chỉ có ba gốc cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, trong đó chỉ có duy nhất một gốc là phát ra ánh sáng năm màu, đã đến giai đoạn chín muồi.  

 

Cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, hiểu trên mặt chữ thì đây là một loại cỏ hấp thụ năm loại khí của đất trời, báu vật trần gian được hình thành từ việc hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng.  

 

Loại linh vật của đất trời này không thể trồng, nếu không thì Dương Bách Xuyên cũng muốn mang vào không gian Càn Khôn trồng.  

 

Đáng tiếc là bên trong không gian Càn Khôn có linh khí ngũ hành, nhưng lại không có mặt trời và mặt trăng.  

 

Hơn nữa cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên cần tới triều nguyên, triều nguyên ở đây chính là mặt trăng và mặt trời.  

 

Mặt trời và mặt trăng chính là cái nôi để chèo chống quy luật tuần hoàn, đây là sự tồn tại không thể thay thế, cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên không chỉ cần đất Ngũ Hành, thiếu đi sự nuôi dưỡng từ tinh hoa của mặt trăng và mặt trời cũng không được.  

 

Mà đây này chính là nơi cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên sinh trưởng, Dương Bách Xuyên phát hiện nơi này chính là trung tâm của đất Ngũ Hành, nhìn mặt trời và mặt trăng trên đỉnh đầu là biết, giờ phút này, nơi có ánh mặt trời chiếu sáng chính là nơi trung tâm nhất ở đáy Ngũ Hành cốc, sau khi bàn đêm buông xuống cũng sẽ như vậy.  

 

Vậy nên Dương Bách Xuyên biết, cỏ này không thể trồng.  

 

May mà trong ba gốc cỏ này có một gốc sắp trưởng thành, hiện tại nhìn qua thì những chiếc lá màu Bạch Kim, Lục, Lam, Đỏ, Vàng đã dần thêm nhuộm màu, sau khi tất cả hoàn toàn chuyển màu thì cũng là lúc cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên đã chín muồi.  

 

Dương Bách Xuyên cũng không biết bao lâu nữa mới trưởng thành, nhưng chắc là sẽ nhanh thôi, hắn quyết định khoanh chân ngồi đợi cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên trưởng thành.  

 

Nếu như đào lúc chưa thích hợp thì hiệu quả sẽ giảm đi nhiều, đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không đào, hắn đợi là được, dù sao thì cũng sắp rồi.  

 

Còn hai gốc cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên chưa trưởng thành kia, Dương Bách Xuyên cũng không tính động vào, đây chính là linh vật của thiên địa, nhổ đi một gốc đã là nghiệp chướng, khó tránh khỏi trời phạt, giữ lại sau này đào cũng được, dù cho sau này không tới đây thì cũng có thể giữ lại chờ người có duyên.  

 

Chờ đợi buồn chán, Dương Bách Xuyên cũng không nhàn rỗi, sau khi nghĩ ngợi, hắn bay tới cạnh Thương Vũ Tình để nàng hộ pháp, còn hắn thì nghiên cứu phân thân.  

Lão đầu đã dặn dò, nhất định phải tu luyện tới cảnh giới Phân Thần Cửu Tôn, cũng tức là hắn phải tu luyện được cửu đại phân thân, Cửu Tôn chi cảnh.  

 

 

Trước đây tu vi của hắn không đủ, nhưng hiện tại điều kiện đã chín muồi, sau khi song tu với Thương Vũ Tình, hắn được lợi rất lớn từ sức mạnh huyết mạnh Tiên Thiên của nàng, tu vi đạt tới Phân Thần đại viên mãn, đã đến lúc tu luyện phân thân.  

 

 

Trước khi lão đầu lâm vào ngủ say đã để lại cho hắn một bộ công pháp tu luyện, hắn chưa từng xem qua, bây giờ thừa dịp đợi cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên trưởng thành, hắn tranh thủ tu luyện phân thân.  

 

 

Sau khi khoanh chân ngồi thiền, trong đầu hắn bắt đầu hiện ra những bí pháp tu luyện cảnh giới Cửu Tôn mà lão đầu để lại, Dương Bách Xuyên nhìn qua một lượt thì hiểu hết, không có gì khó, đơn giản chỉ là chia nguyên thần ra làm chín, sau đó dùng máu tươi làm mối dắt hấp thụ linh khí của thiên địa để đúc ra phân thân, cộng thêm bổn tôn thì sẽ tu luyện ra chín cơ thể giống hệt bản thân.  

 

 

Phương pháp tu luyện, bao gồm phân chia nguyên thần thật ra cũng không khó, ai đọc xong thì cũng sẽ hiểu, khó hay không thì phải cần tới nguyên thần cường đại, nếu như nguyên thần yếu thì sẽ không thể tu thành, hơn nữa phải tách thành công trong một lần, nếu không thì nguyên thần sẽ bị tổn thương.  

 

 

Sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ghi chú của lão đầu có nhắc tới, tốt nhất là nâng cao sức mạnh nguyên thần, đợi khi nguyên thần đạt tới cực hạn thì mới bắt đầu tách, lúc đó tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.  

 

 

Mà cách thức để nguyên thần đạt tới bão hòa chính là hấp thu, luyện hóa thần hồn các loại linh dược, bảo vật...  

Advertisement
';
Advertisement