Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên không hề sợ hai người Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng cũng không thể quá chủ quan, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải sét đánh lôi đình, nhổ cỏ tận gốc kẻ địch.
Mệnh lệnh dành cho Thú Ngũ Hành là ra sức kết hợp với Lục Yên Chi chém chết huynh đệ Nghiêm gia, mà mục tiêu của hắn là Khúc Minh Nguyệt. Sự e ngại duy nhất đối với Khúc Minh Nguyệt là chất độc mà Nguyên Thần Huyễn đã truyền cho nàng ta khi rời đi, có sự giúp đỡ của Chồn nhỏ, hắn có thể giành thời gian để đối phó với những tình huống bất ngờ.
Khi cách khu rừng chỉ còn 50 mét, Dương Bách Xuyên không hề làm gì nhưng lại cảm thấy Lục Yên Chi bên cạnh hơi căng thẳng, lo sợ có biến cố bất ngờ xảy ra. Hắn nhanh chóng truyền âm: “Đừng lo lắng, thư giãn đi, lúc khoảng cách chỉ còn 10 mét thì bắt đầu tấn công.”
“Ừ, ta hiểu rồi.” Lục Yên Chi truyền âm trả lời, nàng ta thực sự cảm thấy hơi căng thẳng, bởi nàng ta không có tí kinh nghiệm giang hồ nào, nàng ta cũng không tâm ngoan như Khúc Minh Nguyệt.
Advertisement
Để tiếp tục khiến cho Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia lơ là, Dương Bách Xuyên tiếp tục nói đùa: “Đúng rồi đạo hữu Nghiêm, không biết trong vùng Thái Hoang Tinh Hải Đại Thừa và dưới kỳ Độ Kiếp có những loại rào cản hay kết giới nào không? Ta thật sự rất tò mò về cách phân biệt phạm vi hoạt động của hai giai đoạn trong cùng một Thái Hoang Tinh Hải?”
Trong huynh đệ Nghiêm gia, lão đại Nghiêm Trừng là người hay nói, còn Nghiêm Phạt thì khá lặng lẽ, nhưng có thể thấy rõ sự cảnh giác của hắn ta khá cao.
Vấn đề của Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng được Nghiêm Trừng trả lời: “Thật sự có một kết giới tồn tại, ta cũng chưa từng vào trong đó, chỉ nghe gia sư nói là ở vùng sâu của Thái Hoang có một rào cản quy tắc được gọi là kết giới địa vực, nhằm mục đích ngăn chặn các cao thủ Đại Thừa cảnh trở lên xâm nhập vào vùng Độ Kiếp cảnh giết người.
Tuy nhiên, rào cản quy tắc đó không hề ngăn chặn bất kỳ tu chân giả Độ Kiếp cảnh trở xuống nào, họ có thể đi vào vùng hoạt động của các tu sĩ Đại Thừa cảnh trở lên bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, sẽ không có ai mạo hiểm đi vào vùng hoạt động của các tu sĩ cao cấp, vì rõ ràng, mối nguy hiểm ở đó cao hơn.
Vả lại rào cản quy tắc ở vùng sâu Thái Hoang Tinh Hải, không phải ai cũng có thể đi đến vùng sâu Thái Hoang, đối với tu sĩ Độ Kiếp cảnh trở xuống thì tới nơi này lịch luyện còn quá sức huống chi là vùng sâu. Đạo hữu Dương, ngươi suy nghĩ nhiều quá, khắp nơi Thái Hoang đều là nguy hiểm, có khi đến cả khu rừng phía trước đây ngươi còn không đi qua được nữa, ha ha ha.”
Nghiêm Trừng nói câu trước thì giải thích, câu sau lại là trò đùa giấu giếm lời nói sắc bén.
Dường như Dương Bách Xuyên không nghe ra được bất kỳ ý tứ gì, cũng cười ha ha theo, lại chân thành nói: “Ta thật sự chưa từng đến Thái Hoang Tinh Hải, nên vô cùng tò mò mọi chuyện liên quan đến nơi này.”
Nói xong, hắn dừng lại một lát rồi hỏi: “Vậy nói cách khác, tu sĩ Độ Kiếp cảnh trở xuống chỉ cần có thể đi đến vùng sâu Thái Hoang là sẽ không bị rào cản quy tắc hạn chế đi vào khu vực hoạt động của Đại Thừa cảnh, mà tu sĩ Đại Thừa cảnh trở lên lại không thể đi qua rào cản quy tắc để tiến vào khu vực của Độ Kiếp cảnh trở xuống đúng không?”
“Ha ha, trên lý thuyết thì đúng là như thế, nhưng mà ta nghe nói tu sĩ Đại Thừa cảnh trở lên không phải không thể đi vào khu vực của Độ Kiếp cảnh trở xuống này, chỉ cần lấy ra ba trăm năm tu vi trao đổi, dùng bí pháp cấm thuật đủ để thông qua rào cản quy tắc mà đi, khác biệt là chỉ cần tu sĩ cấp cao đi vào khu vực Độ Kiếp cảnh trở xuống thì cảnh giới tu vi cũng sẽ bị áp chế xuống còn Độ Kiếp đại viên mãn thôi, đây gọi là giới hạn cuối cùng, đối với bất kỳ tu sĩ mà nói đều vô cùng lớn, không có mấy người sẽ làm như vậy.
Ta nói này, đạo hữu Dương suy nghĩ nhiều thật đấy, ngươi vẫn nên nghĩ lại xem tí nữa sau khi đi vào khu rừng rồi, hiểu rõ hoàn cảnh nguy cơ, lấy được nhiều thiên tài địa bảo mới là chuyện chính, hoặc là nói phải làm sao để sống sót mới là chuyện chính, đúng không? Ha ha.”
Giọng điệu của Nghiêm Trừng như người đi trước chỉ bảo cho người đến sau, nhưng mỗi lần nói xong lại không khỏi cười to.
Dương Bách Xuyên sao lại không biết ý cười của Nghiêm Trừng?
Nhưng mà lại ra vẻ ngây thơ, giả bộ như mình chả hiểu gì cả, liên tục gật đầu đồng ý.
“Đúng đúng đúng, ta nghĩ nhiều rồi, cảm ơn đạo hữu Nghiêm dạy bảo, đúng thật bây giờ ta nên suy nghĩ phải sống sót như thế nào, không thể bị súc sinh tính kế, ha ha ha…” Dương Bách Xuyên nói xong cũng cười phá lên, đột nhiên quay sang nói với Lục Yên Chi: “Ra tay.”
Vừa dứt lời, vung tay lên, Thú Ngũ Hành và Chồn nhỏ chui ra từ không gian bình Càn Khôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!