Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Trong thời gian một hơi thở, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể mất thăng bằng.  

 

 

Tiếp đó, mấy người họ rơi xuống đáy sông.  

 

May mà có tu vi nên bọn họ không có vẻ chật vật.  

 

"Mọi người không sao chứ?" Dương Bách Xuyên hỏi.  

 

"Chủ nhân, ta không sao."  

  Advertisement

"Ta cũng không sao."  

 

"Chít chít!"  

 

Sợ bóng sợ gió một hồi, mọi người đều không sao. Bấy giờ Dương Bách Xuyên mới bảo Lục Yên Chi lấy bản đồ da thú ra xem đây là nơi quái quỷ nào.  

 

Sao lại đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy.  

  Advertisement

Bản đồ da thú trong tay Lục Yên Chi giống hệt tấm bản đồ của Nguyên Thần Huyễn. Sau khi xem xong, hai người mới biết con sông này là sông Tịch Diệt chảy qua toàn bộ Thái Hoang.  

 

Đáy sông có tộc đàn thủy yêu Thái Hoang, là một thế giới thủy yêu.  

 

Đặt tên là Tịch Diệt, chắc chắn nơi này vô cùng nguy hiểm.  

 

Dương Bách Xuyên dặn dò tất cả mọi người cẩn thận.  

 

Hắn quan sát thế giới dưới đáy sông. Nơi này không tối tăm như trong tưởng tượng, trái lại trong tầm mắt sáng rực rỡ, mọc rất nhiều loài cây thủy sinh, đá dưới đáy sông tỏa ra ánh sáng có màu sắc khác nhau.  

 

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên nghĩ tới thế giới dưới đáy biển Long Cung trong phim Tây Du Ký.  

 

Nơi này không thiếu linh khí, linh khí trong thế giới dưới đáy sông vô cùng dồi dào.  

 

Có thể trông thấy thỉnh thoảng dưới đáy sông sẽ sủi bọt khí, sau đó một dòng xoáy lớn sinh ra và di chuyển lên trên.  

 

Lúc này mấy người Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đã biết bọn họ xuống đây như thế nào.  

 

Đúng là môi trường tự nhiên dưới đáy sông.  

 

"Dương đại ca, chúng ta mau đi thôi. Sông Tịch Diệt chảy khắp Thái Hoang Tinh Hải, hiển nhiên không phải nơi tốt lành. Chẳng may gặp phải thủy yêu mạnh mẽ thì chúng ta rắc rối đấy." Lục Yên Chi lo lắng nói.  

 

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên lại nghĩ tới một vấn đề. Nơi này hoàn cảnh đặc biệt, ở dưới nước có thể cắt đứt khí tức trên mệnh bài của Lục Yên Chi hay không?  

 

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên hỏi: "Yên Chi, bây giờ ngươi còn cảm ứng được mệnh bài hay là Nguyên Thần Huyễn không?"  

 

Dương Bách Xuyên hỏi vậy, Lục Yên Chi thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Dương đại ca nói đúng rồi, hình như ta không cảm nhận được khí tức của mệnh bài nữa!"  

 

"Quả nhiên... Vậy tức là Nguyên Thần Huyễn cũng không cảm nhận được khí tức của ngươi. Đây là chuyện tốt, ít nhất chúng ta có cơ hội thoát khỏi Nguyên Thần Huyễn.  

 

Nếu ra ngoài, không chừng hai lão già kia sẽ tìm được chúng ta, đến lúc đó mới phiền to. Chi bằng chúng ta đi dọc theo con sông này. Dù sao đối với chúng ta mà nói, bất kỳ nơi nào trong Thái Hoang đều tồn tại nguy hiểm. Hơn nữa, càng là nơi nguy hiểm lại càng an toàn.  

 

Hai chúng ta đối đầu với Nguyên Thần Huyễn và và Phong  m Dương là tình huống chân trần không sợ chân giày. Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh tìm đến đáy sông, sông Tịch Diệt nguy hiểm sẽ là một tầng bảo vệ cho chúng ta. Đằng nào chúng ta cũng đến rồi, tạm thời đừng ra ngoài, cứ đi dưới đáy rồi tính tiếp. Đợi đi một thời gian, chúng ta hẵng ra ngoài."  

 

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói.  

 

Lục Yên Chi thấy Dương Bách Xuyên nói rất có lý: "Được, ta nghe theo ngươi."  

 

"Chít chít chít!"  

 

Đúng lúc này, con chồn kêu chít chít báo động.  

 

Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi căng thẳng.  

Hai người nhìn về phía con chồn kêu gào, tức thì hít sâu một hơi.  

 

 

Chỉ thấy cách đó mấy chục mét có một con cá kỳ lạ vàng lấp lánh bơi đến.  

 

 

Nói là kỳ lạ bởi vì nó dài bốn năm mươi mét, trên đầu mọc một cái sừng, dưới bụng có hai cái chân dài ba mét trông giống chân vịt, lúc bơi bọt nước cuồn cuộn tạo thành sóng lớn, làm cho Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi không đứng vững.  

 

 

Thú Ngũ Hành chuẩn bị tấn công, định nhào tới.  

 

 

Nhưng Dương Bách Xuyên vội vàng hô: "Trước tiên đừng làm gì hết! Hình như con cá này không có ác ý."  

 

 

Nghe vậy thú Ngũ Hành dừng lại.  

 

 

Nháy mắt con cá lớn này đã bơi đến bên cạnh bọn họ, đôi mắt to như chuông đồng liếc nhìn Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi, sau đó nó lại bơi đi.   

Advertisement
';
Advertisement