Trong cơn phẫn nộ, một con Nhân Viên Ngạc Ngư hung hăng quật đuôi vào sơn động.
"Ầm ầm..."
Toàn bộ ngọn núi đều sụp đổ, hang động nhỏ lập tức bị đá vụn bao phủ.
Tám con Nhân Viên Ngạc Ngư không cam lòng gầm lên giận dữ, vây quanh bốn phía không chịu rời đi.
Advertisement
**
Bên trong bình Càn Khôn, sau khi Dương Bách Xuyên lắc mình đi vào thì bắt gặp gương mặt đầy khiếp sợ của Lục Yên Chi, thân là tu chân giả, tất nhiên nàng ta biết không gian này đại diện cho cái gì.
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại sở hữu pháp bảo Động Thiên!
Advertisement
Tuy Lục Yên Chi chưa từng thấy qua loại pháp bảo này nhưng đã từng nghe nói rồi...
Pháp bảo Động Thiên chính là pháp bảo chứa một thế giới riêng, không chỉ có công năng lưu giữ đồ vật mà bên trong chính là một thế giới hoàn chỉnh. Hiện tại quan sát xung quanh, có vẻ pháp bảo Động Thiên của Dương Bách Xuyên còn rất cao cấp, bởi vì nàng ta nhìn thấy nơi này có núi lớn, hồ nước, rừng cây, bãi cỏ…
Điều quan trọng nhất là còn có cả linh khí thiên địa, đây không phải là pháp bảo Động Thiên tầm thường.
Lục Yên Chi hiểu rõ, loại pháp bảo Động Thiên có thể sinh ra linh khí thiên địa chứng tỏ có chu thiên vận chuyển ổn định, đây là cũng là sự tồn tại cao cấp nhất trong pháp bảo Động Thiên, hầu hết chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Khiến Lục Yên Chi vừa rung động vừa thích thú chính là Dương Bách Xuyên lại vứt mình vào đây, điều này nói rõ Dương Bách Xuyên rất tin tưởng nàng ta, dù sao việc sở hữu một pháp bảo Động Thiên cao cấp như vậy cũng xem như bí mật không nên lộ ra rồi.
E là khắp Tu Chân giới cũng không có mấy món chí bảo như vậy.
Vốn dĩ Lục Yên Chi định muốn hỏi thăm một phen, chẳng qua lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, có lẽ đây là bí mật lớn nhất của Dương Bách Xuyên, nàng ta không nên nhiều chuyện thì hơn.
Tin tưởng là tin tưởng, một số chuyện cũng nên tế nhị một chút.
Lục Yên Chi tin tưởng một khi ở Tu Chân giới truyền ra chí bảo như này, tất nhiên sẽ dẫn mưa máu gió tanh, đến lúc đó Dương Bách Xuyên sẽ vĩnh viễn không bao giờ được yên ổn, nói không chừng còn mất mạng.
Vậy nên trong lòng Lục Yên Chi vô cùng cảm động.
Sau khi tiến vào, Dương Bách Xuyên vẫn còn hơi lo lắng, hắn thả linh thức ra ngoài, thấy sơn động đã bị Nhân Viên Ngạc Ngư đánh sập, bình Càn Khôn bị chôn vùi dưới đống đá vụn, cuối cùng cũng yên tâm.
Chẳng qua trông thấy tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia vẫn bồi hồi bốn phía không rời đi, xem ra trong thời gian ngắn không đi được.
Thu hồi linh thức, thấy Lục Yên Chi vẫn đang nhìn mình, Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi một hồi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng ta, bèn cười nói: "Bên trong pháp bảo này của ta cũng không phải rất an toàn, tám con Nhân Viên Ngạc Ngư kia vẫn không chịu rời đi. Ngươi tự đi tham quan, ta chuẩn bị luyện đan, nếu chúng ta không ra được thì đành phải tìm cách tăng thực lực, sau đó giết ra ngoài.”
Lục Yên Chi gật đầu: "Dương đại ca không cần lo lắng, ta cũng chuẩn bị luyện chế một ít độc dược, hy vọng đến lúc đó có thể dùng được, đúng rồi, ta thấy hình như bên kia có dược viên, ta có thể xin một ít linh dược được không?”
“Tùy tiện, đều là linh dược ta tự mình nuôi trồng, chẳng qua số năm không cao lắm.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Không sao, luyện chế độc dược cũng không bắt buộc phải là linh dược cấp cao, chủ yếu xem thuộc tính nữa.”
Sau khi hai người tán gẫu xong, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, xuất hiện trên núi Linh Đào, Điêu Nhi thấy Dương Bách Xuyên tới lập tức kêu chi chi.
“Mày đúng là tên trộm, nói đi, đã thó bao nhiêu quả linh đào của tao rồi?" Dương Bách Xuyên cười mắng Điêu Nhi, hắn đoán Điêu Nhi vừa tiến vào không gian bình Càn Khôn sẽ đến trộm linh đào ăn cho xem.
"Chi chi..." Điêu Nhi lắc đầu tỏ vẻ nó không trộm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!