Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Dương Bách Xuyên nhảy sang trái hơn mười mét để tránh đòn tấn công Hắc Lân Mãng.  

 

Bên tai vang lên tiếng đinh nhai nhức óc, nơi Dương Bách Xuyên đứng vừa rồi bị cái đuôi của Hắc Lân Mãng đập ra một cái hố cực lớn, cả mặt đất như rung lên, Dương Bách Xuyên tránh cách đó hơn mười mét cũng thiếu chút nữa ngã xuống.  

 

Nhìn kỹ mới phát hiện, mặt đất nứt ra những khe như mạng nhện, lan rộng ra rất xa.  

 

Vết nứt lan tới tận dưới thành tường thì mới dừng lại, giống như thành tường có một loại sức mạnh nào đó gia cố, đòn tấn công của Hắc Lân Mãng không ảnh hưởng được tới bức tường thành dày cộm kia.  

  Advertisement

“Rống…gào gào gào…”  

 

Đúng lúc này, Hắc Lân Mãng liên tục rống to, nghe tiếng như đang nóng nảy, Dương Bách Xuyên đoán chắc chắn là Hắc Lân Mãng hoàn toàn bị Nguyên Thần Huyễn khống chế, bắt đầu tấn công bất chấp.  

 

Trong tiếng rống giận, cái đuôi quất về phía Dương Bách Xuyên.  

 

“Ầm…”  

 

Dương Bách Xuyên thở hổn hển tránh né.  

 

“Ầm ầm ầm…”  

 

Lúc này, Hắc Lân Mãng hoàn toàn phát điên, không ngừng tấn công Dương Bách Xuyên.  

 

Mà lúc này, Dương Bách Xuyên chỉ có thể tránh né, chân khí trong cơ thể hắn còn không đủ để chống đối một chí tượng thần thông, hơn nữa Hắc Lân Mãng hoàn toàn ở trạng thái điên cuồng, không hề cho hắn cơ hội đánh trả.  

 

Mỗi khi hắn né tránh công kích của Hắc Lân Mãng thì gót chân cũng đứng không vững, lỗ mũi ngửi thấy một mùi hôi thối gay nồng, vừa quay đầu đã thấy Hắc Lân Mãng phun nọc độc tới.  

 

Dương Bách Xuyên giật mình, trong lòng khẽ động, pháp tướng thần tông được hình thành lần nữa.  

 

“Xì xì…”  

 

Nọc độc tanh hôi phun hết lên pháp tướng của hắn, phát ra tiếng xèo xèo, dưới sức mạnh của kịch độc, hắn phát hiện mình đã khôi phục lại chân thân.  

 

Dương Bách Xuyên nhảy lên tránh né Hắc Lân Mãng, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu như không có pháp tướng ngăn chặn, nếu ngụm kịch độc kia của Hắc Lân Mãng rơi lên người hắn, cho dù có cơ thể sinh tử thì hắn cũng không chắc sẽ trụ được.  

 

Chớp mắt, sau lưng đã thấm mồ hôi lạnh, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hắn bị Hắc Lân Mãng điên cuồng tấn công, cả người ướt đẫm mồ hôi.  

 

Có lẽ là do liên tiếp phun khí độc và nọc độc nên Hắc Lân Mãng cũng không thoải mái, cuối cùng thì thứ súc sinh kia cũng chịu dừng lại.  

 

Mà Dương Bách Xuyên đã lùi tới cửa thành, có thời gian thở gấp.  

 

Nhìn về phía Hắc Lân Mãng lúc này, thứ súc sinh kia đang đứng cách đó năm – sáu mét, cơ thể khẽ run lên.  

 

Mà Nguyên Thần Huyễn đã biến mất khỏi đầu Hắc Lân Mãng từ khi nào.  

 

Không nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy bất an, ngẫm lại những lời lão già kia nói, giọng điệu lão ta còn mang theo mưu kế, nhưng bây giờ lại không thấy lão ta đâu.  

 

Sao hắn lại không lo lắng được?  

 

Lão già kia đi đâu rồi?  

Lại không nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn, Dương Bách Xuyên rất không yên tâm, chớp mắt đã không thấy đâu, ai mà biết lão già này lại bày trò gì?  

 

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên trở nên cảnh giác, hắn quan sát xung quanh cũng không thấy Nguyên Thần Huyễn, chỉ thấy thân thể to lớn của Hắc Lân Mãng đang uể oải trước mặt hắn.  

 

 

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang tìm bóng dáng của Nguyên Thần Huyễn khắp nơi, đột nhiên hắn nhìn thấy cơ thể to lớn của Hắc Lân Mãng lăn lộn rồi đứng bật lên.  

 

 

Ánh mắt Dương Bách Xuyên giật giật, hắn nhìn thấy Hắc Lân Mãng lượn vòng một đạo tia chớp màu xám lóe lên.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement