Lần này may mắn là một ấn ký thần hồn, nếu là bản tôn đến, vi sư cũng không cứu được ngươi, ngươi nói xem ngươi có phải ngốc hay không hả? Trêu chọc một Thánh Chủ làm gì, giờ thì tốt rồi, chắc chắn thánh địa Vạn Linh sẽ truy nã ngươi, bị thế lực thánh địa tu chân truy nã đuổi giết, vi sư cũng cảm thấy đau đầu thay ngươi… Ha ha!”
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt khi nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói, tại sao nghe lão già chết tiệt này nói đến cuối lại chẳng nghe ra chút lo lắng nào cho người đệ tử như mình chứ, ngược lại là tràn đầy vui sướng khi người khác gặp hoạ?
Advertisement
Hắn lập tức giận dữ nói: “Lão già chết tiệt, nghe khẩu khí này của người hình như là người quen biết lão nương Vạn Linh Thánh Mẫu kia, người sẽ không một phe với người ta đấy chứ? Nếu có cùng một phe với người thì người nên bảo lão yêu bà đấy đừng gây phiền phức cho con nữa.”
Dương Bách Xuyên rất khó chịu với vẻ hả hê khi người khác gặp hoạ của lão già.
Advertisement
“Tiểu tử khốn khiếp, con đủ lông đủ cánh rồi quay lại chế giễu vi sư à? Miệng toàn phát ngôn bậy bạ, vi sư chỉ quen biết thánh mẫu đời trước của Thánh địa Vạn Linh thôi. Ở trước mặt vi sư, Thánh mẫu đời này chỉ là một tiểu bối nho nhỏ mà thôi, nhưng con cũng đừng coi lời nói của vi sư là gió thoảng bên tai, sau khi ra khỏi Thái Hoang Tinh Hải vẫn phải cẩn thận ứng phó.
Cửu đại Thánh địa ở Tu Chân Giới, mỗi một Thánh địa đều không phải chuyện đùa, tuy là hôm nay vi sư thức tỉnh, thế nhưng ta nói thật cho con biết, chỗ có thể giúp con không nhiều lắm, đến nay vi sư chỉ còn trạng thái thần hồn. Mấy lần bận giúp con chùi đít thì mỗi một lần đó đều làm cho thần hồn bị thương, đã tiêu hao nghiêm trọng lực lượng bổn nguyên của vi sư.
Từ giờ về sau, ta chỉ có thể giúp con hù dọa người ta được thôi chứ không ra tay được mấy lần nữa đâu, cho nên tiểu tử con sau này phải tự cầu nhiều phúc đi. Nếu thật sự không được thì con hãy đi đầu quân cho Đại sư huynh của con đi. Dầu gì bây giờ con cũng biết, Đại sư huynh của con cũng được coi là bá chủ một phương ở Tu Chân Giới, vẫn có thể bảo kê cho con.”
Dương Bách Xuyên nghe được, lúc lão già nói đến Đại sư huynh, ngôn ngữ tuy là bình thản nhưng vẫn không che giấu được sự hài lòng.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên vô cùng tò mò về Đại sư huynh nào đó trong truyền thuyết. Thật ra lúc hắn chiến đấu với Nguyên Thần Huyễn, Trình Vĩ Khang, bọn họ cũng nhắc tới Trường Sinh Điện, đều nghĩ hắn là người của Trường Sinh Điện, mà Dương Bách Xuyên nhớ rõ lão già từng nói Đại sư huynh cũng ở Trường Sinh Điện.
Dù gì hắn cũng đang rất tò mò, chi bằng bây giờ có thể hỏi thử lão già xem sao.
“Lão già, bây giờ coi như con đã bước vào Tu Chân Giới, người phải giới thiệu chi tiết về hai vị sư huynh và tiểu sư tỷ của con đi chứ? Tránh cho ngày sau có tiếp xúc lại gây ra chuyện cười, cũng giúp con tìm được một cái bắp đùi để ôm...?” Dương Bách Xuyên thẳng thắn nói những lời từ tận đáy lòng.
Ngay sau đó, Vân Thiên Tà lên tiếng nói: “Cũng đúng, Nhị sư huynh Tinh Thần Tử của con thì không nói, không chừng bây giờ hắn đã phi thăng hoặc là có chuyện khác rồi, một tay sáng tạo tông môn nhưng luôn cô đơn… haizzz... Không nhắc đến nữa.
Nói về Đại sư huynh của con đi, hắn tên là Vân Trường Sinh, là một thiên tài tu chân vạn năm khó có được, nói về cảm ngộ đại đạo, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
Hắn được vi sư nhận nuôi từ một tiểu thế giới trong thời loạn lạc chiến tranh, bởi vì là cô nhi nên hắn theo họ của vi sư. Năm đó vi sư gặp phải hắn đang trong trạng thái hấp hối, vi sư truyền đạo tu chân cho hắn chính là hy vọng hắn có thể sống sót thật tốt, sau đó lấy tên Trường Sinh.
Ba tuổi hắn đã đi theo vi sư tu chân, bốn tuổi đã đạt Trúc Cơ, sáu tuổi Kết Đan, mười tuổi đạt thành Nguyên Anh, trăm năm Độ Kiếp, sau nghìn năm đại thừa đã bước vào Phi Thăng cảnh.
Đại sư huynh của con quật khởi giống như con của thiên đạo được thiên đạo chiếu cố vậy, năm đó chỉ dựa vào mỗi thần thông Trường Sinh Chí tôn trong thần thông “Thập Nhị Chí Tôn”, dựa theo căn bản hắn đã tự chế ra Trường Sinh Chí Tôn Ấn, tiến hóa ra chín chín tám mươi mốt ấn, bàn về uy lực thì gần như không thua kém gì ấn ký thần thông trong “Thập Nhị Chí Tôn“ do vi sư sáng tạo.
Nhưng so sánh với chiến kỹ do vi sư sáng tạo, tất cả chín chín tám mươi mốt ấn Trường Sinh Chí Tôn do Đại sư huynh con sáng tạo ra đều là chiến kỹ công kích, mỗi một ấn này đều mạnh hơn ấn kia, bàn về chiến đấu công kích thì trong tu giả giới có rất ít người có thể có chiến kỹ thần thông sánh được với hắn.
Sau đó, Đại sư huynh con đã kết thù oán với một Thánh địa thời điểm đó, yếu không địch lại mạnh nên đã bị người ta xúm lại đánh tới, từ đó về sau hắn đã khai tông lập phái, sáng lập Trường Sinh Thần Điện, Tu Chân Giới gọi là Trường Sinh Điện.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!