Theo lý thuyết, pháp lực trong Thiên Biến Vạn Hóa có thể ngưng tụ thành bất kỳ sinh linh nào.
Dương Bách Xuyên cũng chỉ muốn thử một chút thôi.
Dù sao cơ thể của rồng cũng vừa dài vừa lớn, cũng có thể bay lên, sẽ không có ảnh hưởng gì.
Giây tiếp theo, sau khi hình ảnh thân thể Kim Long của Mai tỷ hiện ra trong đầu Dương Bách Xuyên, suy nghĩ điều khiển pháp lực rồi bắt đầu ngưng tụ hóa hình.
Advertisement
Pháp lực ngưng tụ trên người Dương Bách Xuyên bắt đầu phình to giống như bọt biển. Điều khiến hắn bất ngờ là đầu xảy ra biến hóa trước tiên, trên đầu hắn mọc ra một cặp sừng rồng.
Tiếp đến là đầu rồng, thân rồng, chân rồng, đuôi rồng... nhanh chóng thành hình.
Một con kim long dài hơn ba mươi mét xuất hiện.
Dương Bách Xuyên trợn to mắt. Hắn nhìn thấy lúc này mình đã hóa thành một con Kim Long. Chân long màu vàng to như thùng nước, dài hơn ba mươi mét, từng mảnh vảy phủ khắp toàn thân sống động như thật.
"Đệt... Ngầu quá, ha ha."
Kim Long tức Dương Bách Xuyên không kìm được thốt ra câu chửi thề.
Đúng lúc này, bên dưới lại có mấy bóng người nhanh chóng leo lên.
Dương Bách Xuyên nhìn sang, vẫn là người quen. Khương Thế Long của thánh địa Đao Chủng dẫn theo một đám đệ tử leo lên. Bọn họ không có thuật hóa thân như Minh Du Nhiên, nhưng hai tay mỗi người đều cầm thanh đao dài nửa mét đâm vào vách núi như cắt đậu phụ, tốc độ không chậm.
Khương Thế Long vẫn luôn đuổi theo Minh Du Nhiên, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một thứ khổng lồ, nhìn kỹ thì ra là một con Kim Long.
Sau khi nhìn thấy Kim Long, Khương Thế Long gào lên: "Ôi trời, Chân long của Yêu tộc..."
Giật mình không phải chuyện đùa, hai tay hắn ta run lên, suýt thì rơi xuống.
Ở Tu Chân Giới, rồng đã tuyệt tích không biết bao nhiêu năm rồi. Giao long và mãng xà thì Khương Thế Long từng thấy rồi, đều là tồn tại đứng đầu Yêu tộc.
Bây giờ Khương Thế Long đã nhìn thấy Kim Long trong hiện thực. Vảy trên người phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, trên đầu có một cặp sừng rồng, râu rồng dài hơn hai mét, đôi mắt to như đèn lồng đang nhìn bọn họ, bốn chân dưới bụng trông rất sắc bén và mạnh mẽ, cơ thể cường tráng như thùng nước dài hơn ba mươi mét, giống hệt chân long được miêu tả trong sách. Đúng là rồng sống sờ sờ!
Hai bên nhìn nhau ở khoảng cách hai ba chục mét, Khương Thế Long sợ đến mức tay chân bủn rủn.
Nếu không phải con rồng kia không chuyển động, thì Khương Thế Long đã trượt xuống rồi.
Dương Bách Xuyên nghe rõ tiếng hét và nhìn rõ biểu cảm của Khương Thế Long, suýt thì không nhịn được cười. Nhưng lúc này đang ở trên núi Thiên Ưng, hắn không muốn dọa Khương Thế Long, bèn xoay người nhanh chóng bay lên.
Dựa vào bốn chân rồng huyễn hóa từ pháp lực, thân rồng dài ba mươi mét bắt đầu bay đi, tốc độ nhanh hơn Minh Du Nhiên lúc trước vài lần.
Khương Thế Long nhìn thấy Kim Long bay đi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp nói: "Các ngươi... có nhìn thấy không... Là rồng đó..."
Mấy người phía sau ai cũng cũng kinh hoảng.
Trong đó có một người thắc mắc: "Khương sư huynh, sao ta lại không cảm nhận được long uy trên người con Kim Long kia, thậm chí yêu khí cũng không có, trái lại... trái lại ta cảm thấy khí tức quen quen..."
"Hix... Hình như đúng là thế!"
"Đúng đúng đúng! Nghe sư đệ nói vậy, ta cũng nhớ ra, đúng là khí tức khá quen thuộc."
"..."
Mấy sư đệ của Khương Thế Long nhao nhao nói.
Lúc này, rốt cuộc Khương Thế Long cũng hoàn hồn. Hắn cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là vậy. Trên người con Kim Long kia không tỏa ra long uy hay yêu khí gì hết, ngược lại có khí tức quen thuộc. Là ai nhỉ?