Lúc trước Lưu Dật Trần tới tìm nàng ta với dáng vẻ vô cùng chật vật, đệ tử bên cạnh đã bị Dương Bách Xuyên giết sạch. Hắn ta hận Dương Bách Xuyên thấu xương, luôn miệng nói phải báo thù, mong Mai Hoa tiên tử giúp hắn ta giết Dương Bách Xuyên.
Mai Hoa tiên tử không coi trọng một tông sư nhỏ như Bách Luyện Sơn Trang, nhưng nàng ta vẫn đồng ý liên minh với Lưu Dật Trần, cũng đồng ý sẽ hợp tác với hắn ta đối phó Dương Bách Xuyên. Nhưng Mai Hoa tiên tử không muốn tiêu tốn sức lực vào Dương Bách Xuyên, hơn nữa nàng ta phải tới hành cung cuối cùng trong hành cung Thất Tinh Thiên Yêu để lấy bảo vật của Thiên Yêu chi chủ.
Nhưng nàng ta cũng sẵn lòng làm mấy chuyện tiện tay hãm hại Dương Bách Xuyên, ví dụ như lúc ở chỗ cây Cổ Đằng.
Nhưng bây giờ kết quả không được như mong muốn khiến Mai Hoa tiên tử rất thất vọng.
Nàng ta quay đầu nhìn sang cũng thấy Lưu Dật Trần đang sầm mặt nhìn Dương Bách Xuyên.
Sau đó, Mai Hoa tiên tử nói: "Lưu đạo hữu, xem ra lợi thế đã mất, chúng ta phải rời khỏi đây. Hoa Yêu Đầu Hổ đã bị Dương Bách Xuyên chém rụng xuống đất, biến thành thiên tài địa bảo có yêu lực cường đại, vừa hay có thể sử dụng..."
Mai Hoa tiên tử nói đến đây rồi thôi, nhưng Lưu Dật Trần hiểu Mai Hoa tiên tử đang xúi giục hắn cướp Hoa Yêu Đầu Hổ bị Dương Bách Xuyên chém rụng dưới đất. Sau khi Hoa Yêu Đầu Hổ bị chém đứt, chúng không còn nguy hiểm, ngược lại đã trở thành thiên tài địa bảo chưa yêu lực tinh khiết.
Nếu cướp được thì một đóa hoa yêu ngang với trăm năm khổ tu.
"Được, ta hiểu rồi." Hai mắt Lưu Dật Trần sáng ngời. Hắn ta chăm chú nhìn tám đóa Hoa Yêu Đầu Hổ bị Dương Bách Xuyên chém đứt, rơi tứ tung trên mặt đất, hiện giờ trong mắt hắn ta chúng đều là thiên tài địa bảo.
Mai Hoa tiên tử nhếch môi cười, sau đó nói với hai đệ tử Thông Tiên Cung: "Ngọc Thanh, Ngọc Minh, hai người đi cùng Lưu đạo hữu đi. Hoa Yêu Đầu Hổ là chí bảo mang yêu lực tinh khiết, vô cùng hiếm có, các ngươi đi lấy về đây."
"Vâng, tuân lệnh sư tỷ!"
Hai đệ tử Thông Tiên Cung mừng rơn, đây là sư tỷ trao cơ hội cho bọn họ đó. Một đóa Hoa Yêu Đầu Hổ ngang với trăm năm khổ tu, ai mà chẳng thèm muốn chứ?
Lưu Dật Trần cũng không để bụng. Đệ tử Bách Luyện Sơn Trang đi cùng hắn ta đã bị Dương Bách Xuyên giết sạch, giờ chỉ còn hắn ta lẻ loi một mình. Hắn ta hợp tác với Mai Hoa tiên tử của Thông Tiên Cung thì đương nhiên phải phân chia lợi ích với người ta.
Có những tám đóa Hoa Yêu Đầu Hổ, được chia một nửa cũng hời rồi.
Hơn nữa, kẻ liều mạng là Dương Bách Xuyên, bây giờ hắn ta và hai đệ tử Thông Tiên Cung chỉ đi nhặt của hời mà thôi.
Lúc này Dương Bách Xuyên vẫn đang lơ lửng giữa không trung, bị đóa Hoa Yêu Đầu Hổ cuối cùng giữ chặt. Vả lại hắn đang thôn phệ và luyện hóa cây Cổ Đằng, không phân thân được.
Nghĩ vậy Lưu Dật Trần lập tức điều chỉnh trạng thái tới đỉnh phong, chuẩn bị dùng bí pháp lao đến với tốc độ nhanh nhất, cướp được Hoa Yêu Đầu Hổ liền rút ngay. Đương nhiên tuyệt nhất là có thể hại Dương Bách Xuyên một vố.
Sau đó, Lưu Dật Trần hóa thành một vệt sáng lao tới...
Mục tiêu là tám Hoa Yêu Đầu Hổ nằm rải rác trên mặt đất. Hai đệ tử Thông Thiên Cung không chịu lép vế, cũng lao tới với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mai Hoa tiên tử nhìn ba người xông ra, mắt lấp lóe nhìn Dương Bách Xuyên... Thật ra nàng ta càng ngày càng không thể nhìn thấu Dương Bách Xuyên, nếu không thì một đóa Hoa Yêu Đầu Hổ tương đương trăm năm khổ tu, làm sao nàng ta có thể để cho Lưu Dật Trần được hời?
Chính vì Dương Bách Xuyên không nhìn thấu, khó phán đoán nên Mai Hoa tiên tử càng không dám manh động. Nàng ta xúi giục Lưu Dật Trần và hai sư muội ra tay, còn mình chỉ đứng xem rốt cuộc Dương Bách Xuyên còn thủ đoạn gì.
...
Đám Mộ Trường Phong đều dồn hết sự chú ý lên người Dương Bách Xuyên, tâm trạng chuyển từ lo lắng sang cổ vũ. Nhưng bỗng nhiên bọn họ phát hiện ra bên kia xuất hiện ba vệt sáng.
Kẻ đi đầu là Lưu Dật Trần, phía sau là hai đệ tử của Thông Tiên Cung.