“Đương nhiên là không quên rồi, mà chuyện đó liên quan gì đến chuyện nhận chủ này?” Dương Bách Xuyên vừa nói dứt câu đã thấy hối hận, vì hắn đã có câu trả lời rồi.
Trong lòng hắn thầm nhủ: “Tiêu đời, vấn đề này ngu chết mất, lại bị lão đầu tử châm chọc cho xem.”
Quả nhiên, Vân Thiên Tà lập tức mắng mỏ: “Cái tên ngu xuẩn này, lúc luyện hóa Thất Tinh, vi sư kêu con nhỏ từng giọt tinh huyết vào tế luyện vì ta đã đoán được trong Thất Tinh có dấu hiệu sinh mạng. Bắt con tế luyện bằng máu là vì giây phút này đó!
Con ngẫm lại lúc luyện hóa Thất Tinh đi, tiểu Kỳ Lân cũng ở trong đó, con dùng tinh huyết tế luyện khác gì lấy máu nhận chủ đâu? Tiểu Kỳ Lân phá kén ra tự nhiên sẽ nhận con là chủ chứ nhận ai, thế nên vi sư mới bảo đừng vội, vi sư tặng con một đại lễ đấy!”
Dương Bách Xuyên hoàn toàn hiểu rồi, hóa ra tất cả đều là mưu kế của lão đầu tử.
Hắn cười khổ: “Đúng là gừng càng già càng cay.”
“Được rồi, về sau tiểu Kỳ Lân sẽ là thần thú của con, nhớ phải đối xử tốt với nó đấy. Con thần thú này vô cùng linh tính, trời sinh đã thông minh, tính tình lại kiêu ngạo. Tính ra con tìm được Kỳ Lân, còn là con non chưa phá kén là may lắm đấy, nếu không trên đời sẽ chẳng có ai trở thành chủ nhân của Kỳ Lân được đâu.
Tuy con tế luyện Thất Tinh bằng tinh huyết đồng nghĩa với việc lấy máu nhận chủ nhưng thần thú Kỳ Lân không phải hạng xoàng, thiên phú thần thông và cả bí thuật dị năng của nó sẽ thay đổi liên tục. Nói không chừng, một ngày nào đó, nó có thể luyện hóa được tinh huyết của con, vậy nên không thể đối đãi giống linh thú tầm thường được, phải thật lòng.
Để thần thú Kỳ Lân tự nguyện tán thành con mới Ngự Thú Đạo chân chính, tiểu tử, con đừng vờ vịt cho xong, phải thật tâm, thế nhé, không có việc gì thì đừng quấy rầy vi sư…”
Vân Thiên Tà căn dặn xong lại biến mất giống như trước đây.
…
Tuy trò chuyện với sư phụ không lâu nhưng Dương Bách Xuyên đã có hiểu biết nhất định về nghé con trước mắt.
Thấy nó vẫn đang quỳ gối trước mặt mình, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Nghé con, đứng lên đi.”
Tiện đường còn đặt cho Thần Thú Chi Vương cái tên hết sức củ chuối: Nghé con.
Nếu tiểu Kỳ Lân trước mắt không phải con non mà đã trưởng thành rồi, chỉ sợ nó nghe cái tên nghé con này xong là nuốt chửng Dương Bách Xuyên luôn.
Đáng tiếc, cuối cùng nó vẫn chỉ là con non vừa phá kén chưa được bao lâu, vô cùng xa lạ với thế giới này.
Nghe Dương Bách Xuyên ban tên cho mình, nghé con vui sướng gầm lên, tuy không biết nói nhưng thần thú là thần thú, có thể hiểu được ý của Dương Bách Xuyên.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên nói chuyện với nghé con thông qua cảm ứng từ khế ước huyết mạch, tiểu Kỳ Lân trải qua trận tế luyện bằng tinh huyết của Dương mỗ kia xem như đã lấy máu nhận chủ, giữa chủ tớ có cảm ứng nên nó có thể hiểu được Dương Bách Xuyên đang nói cái gì.
Đám người Mộ Trường Phong thấy Kỳ Lân quỳ xuống với Dương Bách Xuyên thì vui sướng quay quanh Dương Bách Xuyên, cũng biết yêu thú trông giống nghé con này đã nhận hắn là chủ.
Đương nhiên đám Mộ Trường Phong còn chưa biết nghé con chính là thần thú Kỳ Lân.
Ở trong mắt bọn họ, nó chỉ là là một con trâu yêu mà thôi.
Nhưng hiện tại, đầu ‘trâu yêu’ này lại nhận Dương Bách Xuyên là chủ.
Trong lòng Mộ Trường Phong dễ chịu hơn nhiều, Dương Bách Xuyên là sư tổ Trường Sinh Điện, xem như nhà bọn họ đoạt được bảo tàng Thiên Yêu, dù nó là đầu trâu yêu nhìn không thấu.
Hiên Viên Linh Hề hơi mất mát nhưng cảm giác này chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, nàng biết đây con yêu thú kia là cơ duyên của Dương Bách Xuyên. Rõ ràng, nó tự nhận chủ, lựa chọn Dương Bách Xuyên, cho dù có là thần thú thì nàng cũng không mơ tưởng.