Đây là uy áp cấp bậc trời sinh. Thảo nào thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu lại quỳ rạp xuống như vậy. Tuy con chồn không quỳ, nhưng cơ thể cũng run rẩy.
Chỉ có đá Đả Tiên không bị ảnh hưởng, bởi vì nó không phải yêu thú.
Dương Bách Xuyên biết sau khi nhóm thú Ngũ Hành xuất hiện, chắc hẳn nghé con có cảm ứng và vô thức phóng ra khí tức của Kỳ Lân.
Mà thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu tuy không biết Kỳ Lân, nhưng khí tức của thần thú vẫn có tác dụng, cho nên hai đứa nó lập tức quỳ rạp.
“Nghé con, thu lại khí tức của ngươi đi..." Dương Bách Xuyên thử thuyết phục nghé con thu lại khí tức.
"Ọ ọ..."
nghé con phát ra tiếng ọ ọ qua lỗ mũi, rốt cuộc cũng thu lại khí tức, nhưng vẫn cắn chặt y phục của Dương Bách Xuyên.
"Nhả ra..." Dương Bách Xuyên khóc không ra nước mắt: "Các ngươi mau nhìn coi rốt cuộc nghé con muốn làm gì?"
"Ọ ọ...” Nghé con tiếp tục kêu.
Sau khi nghé con thu lại khí tức trên người, cuối cùng thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu cũng đứng dậy. Con chồn kêu chít chít ngồi trên vai Dương Bách Xuyên mắng nghé con. Xem ra chồn ta rất khó chịu với nghé con.
Lúc này, thú Ngũ Hành cười gượng nói: "Chủ nhân, nó đói bụng đòi ăn đấy."
"Đúng vậy đó chủ nhân, nó đói rồi, ngươi mau kiếm gì đó cho nó ăn đi..." Thanh Ngưu cũng lên tiếng, mắt dán chặt vào nghé con.
Giữa yêu thú có thể hiểu ngôn ngữ của nhau, điều này không có gì lạ, thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu đều hiểu nghé con nói gì.
Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc khi nghe thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu nói vậy. Lúc này hắn mới nhớ ra hình như... từ lúc nghé con phá kén đến giờ, nó chưa ăn gì cả, hèn chi nó cứ cắn vạt áo mình không nhả.
Dương Bách Xuyên trở tay lấy ra một quả linh đào.
Quả nhiên nghé con lập tức thả hắn ra, há miệng thè lưỡi cuốn linh đào vào miệng.
"Ọ ọ...” Nghé con há miệng kêu khẽ.
Lần này không cần thú Ngũ Hành phiên dịch, Dương Bách Xuyên cũng biết nó muốn ăn tiếp.
Hắn dứt khoát lấy toàn bộ linh đào trên núi linh đào trong không gian bình Càn Khôn ra. Sư phụ nói phải đối xử tốt với nghé con, tương lai nghé con chính là thần thú đồng hành của hắn. Hơn nữa qua mười ngày thi đấu tốc độ, Dương Bách Xuyên đã nhìn ra nghé con thật sự đáng được nuôi dưỡng tốt, vì vậy hắn rất hào phóng.
Ngoại trừ một quả linh đào trên cây mẹ vẫn còn đó, tổng cộng tám mươi mốt quả linh đào trên chín cây con đều bị mang ra cho nghé con ăn thoải mái.
Đương nhiên ban đầu Dương Bách Xuyên còn sợ nó no, nhưng ngẫm lại thì nghé con tốt xấu gì cũng là thần thú, hẳn là biết đói hay no. Vì vậy hắn không băn khoăn nữa, nghé con không ăn hết thì hắn sẽ chia cho đám con chồn và thú Ngũ Hành.
"Chít chít..."
Con chồn thấy Dương Bách Xuyên cho nghé con một đống linh đào, lập tức kêu chít chít bày tỏ tâm trạng tức giận vì sự đối xử bất công của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Điêu Nhi à, dù sao nghé con cũng là thành viên mới, lần đầu tiên cho nó ăn nhiều một chút, lần sau sẽ cho ít đi. Ngươi cứ yên tâm, nghé con không ăn hết thì số còn lại sẽ thuộc về các ngươi."
Dương Bách Xuyên dỗ con chồn như dỗ trẻ con.
"Chít chít..." Dương Bách Xuyên nói vậy càng làm con chồn giận hơn, nhưng cũng chỉ biết giận mà thôi. Chồn ta rất khó chịu, nhưng không dám cướp linh đào từ miệng nghé con.
Thấy vậy Dương Bách Xuyên cười trộm trong lòng, thầm nghĩ cuối cùng thì con chồn không sợ trời không sợ đất cũng gặp phải đối tượng khiến nó sợ hãi, thật là không dễ dàng!
Lúc này, Lục Yên Chi lên tiếng: "Dương đại ca, đây là yêu thú gì thế?"
Lục Yên Chi đứng xem bên cạnh, cũng hiểu sơ sơ. Yêu thú khiến thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu và con chồn sợ hãi như vậy tuyệt đối không phải yêu thú bình thường.
Nghe thấy Lục Yên Chi hỏi câu này, thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu và cả con chồn đều nhìn Dương Bách Xuyên. Thật ra bọn chúng chỉ cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người nghé con chứ không biết rốt cuộc nghé con có lai lịch gì.