Lục Yên Chi ôm con chồn đi tới: "Dương đại ca, trước đây ta từng thấy một số ghi chép về sự phát triển của thần thú, biết được quá trình thần thú muốn trưởng thành thì cần có lượng lớn thiên tài địa bảo. Bây giờ xem ra ghi chép rất chuẩn. Từ tốc độ ăn của nghé con có thể thấy còn thiếu rất nhiều thiên tài địa bảo.
Mà tương lai nó sẽ càng ngày càng ăn nhiều, huynh phải nghĩ cách luyện đan mới được, nếu không có nhiều linh dược và linh quả đến mấy cũng không đủ cho nghé con ăn."
Dương Bách Xuyên gật đầu đáp: "Chúng ta cùng nghĩ cách nhé! Mấu chốt là hiện tại ta không có nhiều linh dược. Xem ra tiếp theo chúng ta phải tìm thật nhiều linh dược, ta phải luyện đan cho nghé con kẻo nó lại ầm ĩ. Nghé con là thần thú, đáng để chúng ta dốc hết vốn liếng."
"Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu?" Lục Yên Chi hỏi.
"Chúng ta đã giết đệ tử của năm thánh địa lớn, tất nhiên bọn họ sẽ không tha cho ta. Chúng ta không thể tới những nơi mọi người thường tới, chỉ có thể vào sâu trong Thái Hoang. Mặc dù sâu trong Thái Hoang hơi nguy hiểm, nhưng có nhiều thiên tài địa bảo có thể thu hoạch hơn, còn có thể né tránh người của năm thánh địa lớn. Nàng thấy sao?"
"Ta nghe theo Dương đại ca, huynh nói đi đâu thì ta theo đến đó."
"Được, vậy chúng ta tiếp tục xuất phát. Dù sao cũng là rèn luyện, trước tiên chúng ta vào sâu trong Thái Hoang vậy." Dứt lời Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu hỏi Thanh Ngưu: "Lão Ngưu, ngươi có biết nơi nào ở sâu trong Thái Hoang có nhiều linh dược không?"
"Chủ nhân, ta từng nghe có một nơi, chúng ta có thể thử xem. Chỗ đó nằm sâu trong Thái Hoang..." Thanh Ngưu giới thiệu cho Dương Bách Xuyên.
Bởi vì nghé con ăn rất giỏi nên Dương Bách Xuyên đặt ra mục tiêu tiếp theo là phải tìm linh dược, chuẩn bị luyện đan để nuôi nghé.
Dưới sự dẫn dắt của Thanh Ngưu, bọn họ đi sâu theo hướng Đông của Thái Hoang, Thanh Ngưu biết một nơi có rất nhiều linh dược.
Nhưng…ở đó cũng có rất nhiều yêu thú.
Sau khi Thanh Ngưu nói ra thì hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, hắn nghe thấy có nhiều yêu thú là trong đầu lại có ý nghĩ, trước kia hắn đã chém gió với lão đầu là sẽ tự thành lập một thế lực không thua kém gì với Cửu Đại Thánh Địa của Tu Chân Giới, mà mắt xích quan trọng nhất chính là yêu thú.
Hắn hỏi Thanh Ngưu: “Lão Ngưu, là nơi nào vậy, có những yêu thú gì? Ngươi nói rõ tình huống cụ thể cho ta nghe xem nào.”
Thanh Ngưu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nơi đó gọi là dãy núi Vạn Yêu, nghe tên thì giống như có vạn loài yêu thú, nhưng thực tế thì hơi phóng đại, số lượng không nhiều như vậy, nhưng cũng có trên nghìn quần thể yêu tộc.
Nhắc tới núi Vạn Yêu, đây cũng là một vùng lớn của Thái Hoang, là nơi sinh sống của 80% đến 90% yêu thú đã mở linh trí, nói là núi Vạn Yêu nhưng thật ra là một vạn các đỉnh núi lớn nhỏ.
Mỗi một đỉnh núi đều có một yêu vương chiếm lĩnh, vậy nên mới được xưng là Vạn Yêu! Bao trùm diện tích nghìn vạn dặm, địa lý nơi này giống như quần sơn tụ lại.
Bỏi vì bị Vạn Yêu chiếm cứ, hơn nữa lại nhiều tộc yêu như vậy, sinh linh bên ngoài căn bản không dám bước chân vào địa phận của núi Vạn Yêu, nơi này nhìn qua thì có vẻ loạn, mỗi một ngọn núi đều có một chủ, yêu vương thống lĩnh vô số yêu tộc, thật ra cũng không như những gì chúng thể hiện ra bên ngoài.
Thực tế, núi Vạn Yêu có tứ đại yêu thống lĩnh cấp bậc Tôn Vương, chia nhau Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi người quản một phương, phía dưới có rất nhiều tiểu yêu vương.
Vốn dĩ còn có thành Vạn Yêu, do một Tôn Vương khác thống lĩnh, thuộc về thế lực lớn thứ năm của dãy núi Vạn Yêu, nhưng mấy nghìn năm trước đã bị các đại yêu vương ở Đông, Tây, Nam, Bắc liên hợp giết chết, kể từ đó cũng không còn thành Vạn Yêu nữa, nơi đó cũng bị bốn đại tôn vương phân chia…”
Sau khi Thanh Ngưu kể hết mọi chuyện, giọng điệu tràn đầy oán hận và bi thương, Dương Bách Xuyên nghe được từ trong lời kể của Thanh Ngưu, dường như còn có một câu chuyện cũ, nhưng hắn cũng không lên tiếng, đợi Thanh Ngưu kể tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!