Mặc dù theo lời kể của Mộ Trường Phong, Dương Bách Xuyên là đệ tử truyền thừa sư phụ Vân Thiên Tà thu nhận, nhưng tuyệt đối là đệ tử thân truyền, tất nhiên chi tiết cụ thể phải gặp bản thân Dương Bách Xuyên rồi mới có thể xác định. Nhưng Dương Bách Xuyên chắc chắn có quan hệ rất lớn với sư phụ Vân Thiên Tà. Chuyện liên quan tới tin tức của sư phụ Vân Thiên Tà đã biến mất vạn năm, nên Vân Trường Sinh trực tiếp ra lệnh hai trăm đệ tử điện Thần Thông của Trường Sinh Điện đồng loạt xuất phát.
Đệ tử điện Thần Thông Trường Sinh Điện là người nổi bật trong số các đệ tử Độ Kiếp cảnh đại viên mãn, từng người đều là đệ tử nòng cốt có thể bước vào Đại Thừa bất cứ lúc nào, Vân Trường Sinh đã dốc hết vốn liếng vì Dương Bách Xuyên rồi.
Bởi vì Trường Sinh Điện nhận được tin người mấy đại thánh địa khác đều là nhắm vào Dương Bách Xuyên, cho nên hắn nhất định phải bảo vệ Dương Bách Xuyên an toàn.
Cả Tu Chân Giới đại động vì Dương Bách Xuyên.
Cửu đại thánh địa ngoài hoàng triều Hiên Viên và Thánh địa Đao Chủng ra, tất cả thánh địa khác đều phái người tiến vào Thái Hoang, hơn nữa còn đều là vì một người. Sau khi tin tức truyền ra ngoài, cả Tu Chân Giới chấn động, cái tên Dương Bách Xuyên này cũng được đặt vào trong mắt của các thế lực lớn Tu Chân Giới.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên không biết những chuyện này, lúc này hắn đang được Thanh Ngưu dẫn đường chạy thẳng đến dãy núi Vạn Yêu.
……
Sau bảy ngày đi liên tục, Thanh ngưu dừng lại nói: “Chủ nhân, chúng ta sửa sang lại rồi đi thôi, còn ba ngày nữa là đến địa giới dãy núi Vạn Yêu rồi. Ngoài ba trăm dặm là một hẻm núi lớn, sau đó chính là địa giới dãy núi Vạn Yêu. Khu vực này rất nhiều hung thú, thực lực không mạnh, nhưng lại rất nhiều, bị dây dưa sẽ rất tốn sức mạnh. Đến lúc đó chúng ta phải đi qua với tốc độ nhanh nhất mới được.”
“Được, mọi người cẩn thận chút.” Dương Bách Xuyên dẫn Lục Yên Chi nhảy xuống khỏi lưng của Thanh Ngưu, nói.
Trong thời gian bảy ngày này không phải luôn thuận buồm xuôi gió, bọn họ cũng gặp phải hung thú, nhưng có Đại Yêu cấp bậc Tôn Vương như Thanh Ngưu ở đây, về cơ bản là không có trở ngại gì. Có điều môi trường tự nhiên trên đường vẫn khiến bọn họ rất vất vả, đúng lúc sửa sang lại chút.
Sau khi tĩnh tọa nghỉ ngơi nửa ngày, Dương Bách Xuyên nói: “Đi thôi…”
Sau đó Thanh Ngưu đi trước dẫn đường, hắn và Lục Yên Chi không cưỡi mà đi theo sau hắn ta, Thú Ngũ Hành và Chồn nhỏ chơi đùa đi ở sau cùng. Đá Đả Tiên biến thành dáng vẻ đứa trẻ con, vẫn luôn ở bên cạnh Ngưu Độc Tử, nói chuyện với Ngưu Độc Tử, cũng không biết Ngưu Độc Tử có thể nghe hiểu không, tóm lại là đã nói cả đường rồi.
Cảnh tượng này rất buồn cười.
Có điều cả đường đi Ngưu Độc Tử đều kêu la, chỉ có một ý - đói bụng!
Khiến cho Dương Bách Xuyên bị Ngưu Độc Tử ép khô, ngay cả thiên tài địa bảo có thể ăn trên người Lục yên Chi đều cho Ngưu Độc Tử hết rồi.
Cho dù là như vậy, Ngưu Độc Tử vẫn kêu la đòi ăn, sau khi thiên tài địa bảo chất như núi bị Ngưu Độc Tử ăn hết, ngoài trông béo hơn một vòng ra, Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện Ngưu Độc Tử thể hiện ra thiên phú đặc biệt gì.
Bây giờ hắn nghe thấy Ngưu Độc Tử kêu la là đau đầu, nhưng mà trải qua mấy ngày, việc giao tiếp với Ngưu Độc Tử đã tăng lên rất nhiều, hầu như Dương Bách Xuyên nói gì, Ngưu Độc Tử đều có thể nghe hiểu.
“Chủ nhân, Ngưu Độc Tử lại đói rồi…” Tiếng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ của đá Đả Tiên vang lên.
“Ngươi tự nghĩ cách, ha ha!” Dương Bách Xuyên trực tiếp ném Ngưu Độc Tử cho đá Đả Tiên chăm sóc.
“Ta không có đồ cho Ngưu Độc Tử ăn…”
“Ngươi…”
Đúng lúc Dương Bách Xuyên trêu đùa đá Đả Tiên, một giọng nói già nua vang lên: “Đạo hữu hãy dừng bước!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!