Chỉ ba canh giờ ngắn ngủi, trên quảng trường rộng lớn ở núi Chiến Cổ đã chật kín các yêu. Lâu lắm rồi dãy núi Vạn Yêu không có yêu quái khiêu chiến Yêu Vương.
Trận khiêu chiến này của Dương Bách Xuyên giống như một làn nước nện vào một tảng đá lớn, khiến dãy núi Vạn Yêu như vũng nước đọng trở nên sục sôi.
Đa số Yêu tộc mang thái độ hóng chuyện.
Từng Yêu Vương cười sang sảng lên sân khấu, công khai hoặc bí mật xuất hiện trên quảng trường rộng lớn ở núi Chiến Cổ.
Hùng Bất Nhị đảm nhiệm vai trò phiên dịch, giới thiệu cho Dương Bách Xuyên tất cả các Yêu Vương và tiểu Yêu Vương có mặt.
Nhờ có Hùng Bất Nhị giảng giải mà Dương Bách Xuyên được mở mang thêm kiến thức.
Dãy núi Vạn Yêu tức là có vạn tộc yêu. Nhưng trên thực tế, theo dòng chảy thời gian, đến nay trong dãy núi Vạn Yêu chỉ còn chưa đầy một nghìn tộc. Một trăm linh tám tiểu Yêu Vương, bảy mươi hai đại Yêu Vương, nghe thì rất nhiều đấy nhưng thật ra chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ trong quần thể Yêu tộc.
Sói cầy hổ báo, rắn chuột kiến sâu, cỏ cây đá núi, muôn vật muôn loài, loài bay trên trời, loài bơi trong nước, loài sống trong bùn đất, gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Thường thì một tộc đàn lớn được chia thành mười mấy chi Yêu tộc, tính ra thì thật sự không nhiều.
Các Yêu Vương ở đây đều hữu ý vô tình bộc lộ thái độ thù địch với hắn. Trước khi Hắc Ô Yêu Vương đến, Dương Bách Xuyên cảm nhận được mình bị bảy tám chục linh thức quét qua.
Nhưng hắn không để ý, đã dám khiêu chiến thì sợ gì đắc tội bao nhiêu Yêu tộc.
Qua hai canh giờ nữa, rốt cuộc Hắc Ô Yêu Vương cũng đến.
Dương Bách Xuyên đứng trên lôi đài dưới Kỳ Lân.
Hùng Bất Nhị nói nhỏ bên tai Dương Bách Xuyên: "Dương đại ca, Hắc Ô Yêu Vương tới rồi."
Dương Bách Xuyên đang nhắm mắt, nghe vậy hắn liền mở mắt ra. Trên bầu trời, một bầy quan đen rợp trời bay tới, dẫn đầu là một con quạ đen dài hơn ba mét, không cần hỏi cũng biết đó là Hắc Ô Yêu Vương.
"Quà quạ..."
Tiếng quạ kêu dừng lại khiến lòng người bức bối, mang theo yêu khí cường đại ập thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên híp mắt lại, nét mặt không chút dao động cảm xúc nhưng khóe môi bất giác nở nụ cười.
Hắn biết đây là Hắc Ô Yêu Vương ra oai phủ đầu hắn, nhưng... thế thì sao nào?
Từ khí thế có thể đoán được Hắc Ô Yêu Vương còn kém hơn Thanh Ngưu, yêu thú cấp bậc này có gì mà hắn phải sợ?
Dương Bách Xuyên kệ cho Hắc Ô Yêu Vương từ trên bầu trời sà xuống, lao thẳng về phía mình.
Chẳng thèm nháy mắt.
Hắn thầm cười khẩy trong lòng, có chút khí thế ấy mà cũng muốn dọa ta... còn kém lắm!
Quả thật Hắc Ô Yêu Vương ngùn ngụt lửa giận muốn ra oai phủ đầu Dương Bách Xuyên. Hắn ta đến núi Chiến Cổ là để gặp kẻ khiêu chiến mình dưới Trống Trận.
Theo tin tức thuộc hạ báo lại, thì kẻ khiêu chiến hắn ta chính là quán chủ Yêu Y quán, cũng là tiểu yêu đã khiến tộc Quạ Đen bọn họ mất hết thể diện.
Thật sự là hắn ta cực kỳ tức giận, Hắc Ô Yêu Vương mình đây bị một tên tiểu yêu coi thường từ bao giờ thế?
Khi Hắc Ô Yêu Vương mang theo yêu khí cường đại đáp xuống, hắn phát hiện thấy sắc mặt đối phương không thay đổi chút nào.
Hơn nữa, trong đôi mắt đối phương còn chất chứa ý cười nghiền ngẫm, điều này khiến Hắc Ô Yêu Vương sửng sốt trong lòng.
Một là tên tiểu yêu này không biết sống chết, hai là đối phương có gì đó làm chỗ dựa.
Sau một hồi suy xét, Hắc Ô Yêu Vương cho rằng khả năng thứ hai khả thi hơn. Bởi vì căn cứ vào báo cáo của thuộc hạ, thì tên tiểu yêu này là quán chủ của Yêu Y quán, chỉ trong một năm ngắn ngủi đối phương đã tích lũy được uy tín rất cao. Bên cạnh có thiếu chủ của tộc Gấu Đen - một trong bảy mươi hai đại yêu. Tiểu yêu có thể khiến cho thiếu chủ tộc Gấu Đen đi theo bên cạnh chắc chắn không phải kẻ ngu hay kẻ điên.
Đối phương còn dám khiêu chiến Hắc Ô Yêu Vương này, hiển nhiên là có gì đó làm chỗ dựa.
Vì vậy, khi còn cách Dương Bách Xuyên ba mét, Hắc Ô Yêu Vương giữ vững cơ thể, hóa thành thành một người trung niên đen nhẻm gầy gò. Hắn ta nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên với vẻ mặt u ám, chậm rãi cất lời: "Tiểu yêu phương nào khiêu chiến bản vương, tự báo tên đi!"
Dương Bách Xuyên biết là Hắc Ô Yêu Vương cố ý, nhưng hắn không để bụng. Hắn nhếch miệng cười: "Tại hạ là Dương Bách Xuyên tộc Linh Dương, quán chủ của Yêu Y quán Vân Môn ở thành Vạn Yêu. Hôm nay tại hạ khiêu chiến tiểu Yêu Vương tộc Quạ Đen, chẳng hay vị đại vương mặt đen này là ai trong tộc Quạ Đen..."
Dương Bách Xuyên nói đến đây thì dừng. Hắc Ô Yêu Vương cố ý, vậy hắn cố ý nói như vậy cũng được đúng không?
Hắc Ô Yêu Vương bị Dương Bách Xuyên chọc giận trước mặt ngàn vạn Yêu tộc, nhưng lúc nãy hắn cố ý hỏi Dương Bách Xuyên, bây giờ Dương Bách Xuyên trả lời như vậy hình như chẳng có gì sai cả, hắn ta thật sự không biết mình có nên nổi giận hay không.
Hắc Ô Yêu Vương nhìn chúng yêu xung quanh, cuối cùng hít sâu một hơi, nén giận. Hắn ta biết mình đấu khẩu với tên tiểu yêu trước mặt sẽ không chiếm được lợi thế, ngược lại còn khiến các Yêu Vương khác chê cười. Hắn ta cười gằn đáp: "Bản vương là Hắc Ô Yêu Vương, đối tượng mà tên tiểu yêu nhà ngươi khiêu chiến."
Dương Bách Xuyên giả vờ kinh ngạc: "Ồ... Thì ra ngươi chính là vương của tộc Quạ Đen! Mặt đen quá, suýt thì ta không nhận ra. Thất lễ quá! Ngươi đã tới rồi thì chúng ta bắt đầu thôi. Ta biết quy tắc rồi, nếu ta thắng ngươi thì cả ngươi lẫn tộc Quạ Đen phải thần phục ta."
"Ngươi... Ăn nói ngông cuồng! Thật to gan!" Hắc Ô Yêu Vương bị Dương Bách Xuyên dắt mũi. Nhìn dáng vẻ nói chuyện của Dương Bách Xuyên đi, chính là kiểu "ta vội lắm, ngươi đừng có lề mề nữa". Càng đáng ghét hơn là tên tiểu yêu này chỉ nói đến thắng, không nói thua thì thế nào, hoàn toàn là dáng vẻ không coi Hắc Ô Yêu Vương này ra gì, thật sự là chọc yêu tức chết mà!
Đúng là Dương Bách Xuyên cố ý, bởi vì Hắc Ô Yêu Vương vừa đến đã muốn ra oai phủ đầu hắn, tức là muốn làm màu khoe mẽ. Vì vậy hắn sử dụng tuyệt kỹ nhà Mộ Dung, ăn miếng trả miếng, chọc tức đối phương, như vậy là dễ dắt mũi nhất. Đến lúc đó, hắn sẽ tìm cơ hội và tìm sơ hở, tung ra một kích áp đảo đối phương.
"Hì hì, xưa nay tiểu yêu ta luôn to gan mà." Tên họ Dương nào đó cười hì hì.
Yêu tộc xung quanh cũng không nhịn được bật cười.
"Nộp mạng đi!" Hắc Ô Yêu Vương bị chọc giận triệt để, giận dữ gầm lên một tiếng rồi xông về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này, tứ đại Yêu Tôn trong tầng mây trên núi Chiến Cổ là Độc Nhãn Giao Long Vương, Khổng Tước Vương, Song Đầu Thủy Xà Vương và Huyết Sư Vương đều đang quan sát trận đấu.
Thấy Hắc Ô Yêu Vương bị Dương Bách Xuyên chọc giận, bốn Yêu Tôn đều thầm lắc đầu. Chỉ với tâm cảnh này của Hắc Ô Yêu Vương, hắn ta đã rơi vào thế yếu rồi.
Độc Nhãn Giao Long, Huyết Sư Vương và Song Đầu Thủy Yêu Vương đều lắc đầu đánh giá Hắc Ô Yêu Vương. Chỉ có Khổng Tước Vương nở nụ cười khi nghê thấy câu nói của Dương Bách Xuyên.
...
"Bất Nhị, các ngươi xuống hết đi!"
Thấy Hắc Ô Yêu Vương xông tới, Dương Bách Xuyên trên lôi đài bảo Hùng Bất Nhị ở bên cạnh và mấy người Tử Hoàng đi xuống.
Sau đó, kiếm Đồ Long trong tay hắn lóe lên, thình lình chém một phát vào Hắc Ô Yêu Vương.
"Bát Hoang Quy Nhất..."
Một kiếm chém ra, bốn ngôi sao kiếm khí Hắc Liên trên kiếm Đồ Long biến thành tám rồi lại lập tức hợp lại làm một. Một kiếm vung ra, kiếm khí màu bạc lấp lánh lóe lên rồi biến mất.
Thoạt nhìn tên họ Dương nào đó chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, thậm chí còn chưa vượt qua đại thiên kiếp, nhưng thực lực chân chính đã vượt trên tu sĩ hoặc yêu tu cùng cấp.
Chân khí trong cơ thể sau khi nén lại đã đạt tới một tầm cao mới... Trong một năm nay, tuy Dương Bách Xuyên khám bệnh cho yêu quái nhưng không hề bỏ bê tu luyện. Hơn nữa, qua một năm khám bệnh, hắn ngày càng am hiểu kiến thức trong Thần Ma Y Điển và áp dụng thuần thục. Thần Ma Y Điển cũng là Y đạo, là đại đạo, chữa bệnh cứu yêu cũng là một phần để nâng cao thực lực.
Dương Bách Xuyên vung kiếm không hề nương tay. Ngay từ đầu hắn đã không để Hắc Ô Yêu Vương vào mắt. Thật ra hắn biết kẻ có thể trở thành Yêu Vương một phương đều không phải hạng đơn giản, cho nên hắn không dám lơ là.
Ngược lại, Hắc Ô Yêu Vương đã bị hắn chọc giận.
Điều này càng khiến hắn có thêm tự tin.
Sau khi Dương Bách Xuyên chém ra một kiếm, tay trái lóe lên ánh sáng màu xanh thẫm, pháp trượng Vạn Linh xuất hiện. Hắn thôi động pháp trượng Vạn Linh không chút do dự.
Pháp trượng Vạn Linh của thánh địa Vạn Linh chuyên dùng để khống chế yêu thú, lúc này Dương Bách Xuyên cầm nó đối phó với yêu tu thì chỉ có lợi không có hại.
Hắc Ô Nha Vương bị Dương Bách Xuyên chọc giận nên đầu óc không nghĩ được nhiều. Hắn vung một chưởng đánh tới, bàn tay hóa thành móng vuốt của bản thể quạ đen, móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào Dương Bách Xuyên.
Nhưng một giây sau, Hắc Ô Yêu Vương trông thấy trong tay Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng lạnh, một thanh kiếm chém về phía hắn ta. Kiếm khí mạnh mẽ khiến Hắc Ô Yêu Vương cảm thấy nguy hiểm, nhưng hắn ta không quan tâm cho lắm. Dù sao trong mắt hắn ta, Dương Bách Xuyên cũng chỉ là một tiểu yêu mà thôi, cảnh giới tu vi của hai người cách nhau hẳn một cấp bậc.
Hắn ta lạnh lùng hừ mũi, điều động yêu lực dồn vào móng vuốt đen nhánh sắc bén, tiếp tục chộp tới.
"Quạ..."
Hai bên đụng độ, Hắc Ô Yêu Vương kêu lên thảm thiết.
Máu văng tung tóe giữa không trung, đồng thời một cái chân đen nhánh rơi xuống đất.
Một chân của Hắc Ô Yêu Vương bị Dương Bách Xuyên chém rơi xuống đất.
Trong tiếng kêu thảm thiết, Hắc Ô Yêu Vương biết là mình đã chủ quan, không ngờ uy thế một nhát kiếm của Dương Bách Xuyên lại mạnh đến vậy, nằm ngoài tưởng tượng của hắn ta. Lúc này, mặt Hắc Ô Yêu Vương biến sắc, hắn ta bất giác lùi về sau. Nhưng ngay sau đó, từng đợt tiếng chuông chấn động linh hồn vang lên...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!