Con ngươi của Linh Miêu Vương đảo quanh, cúi đầu cười, sau đó tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói: “Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy, nếu chủ nhân có lòng thống nhất dãy núi Vạn Yêu hỗn loạn vô số năm, vậy đây là tin mừng của các Yêu tộc dãy núi Vạn Yêu.”
“Chủ nhân là kỳ tài ngút trời, văn thành võ đức, từ sau khi đến thành Vạn Yêu mở y quán chữa bệnh cứu yêu vô số, còn giúp bọn ta thăng cấp huyết mạch, quả thật có thể gọi là Thánh giả Yêu tộc.”
“Cho nên thuộc hạ cảm thấy chủ nhân vốn nên tạo ra một danh hiệu, cũng tiện để có lý do chính đáng để tiến hành thảo phạt. Đến lúc đó, cờ hiệu của chủ nhân dựng lên, những Đại Tiểu Yêu Vương kia còn không nhao nhao thần phục ư?”
“Thuộc hạ đề nghị chủ nhân là Thánh Chủ Yêu tộc, Thánh Chủ xuất thế giải cứu những yêu chúng vô tri kia đi về phía quang minh vô tận, đây chính là ý trời, chủ nhân là Thánh của Yêu tộc, ngự trị vạn yêu, là Đại Thánh Chủ Yêu tộc.”
Ban đầu Dương mỗ không để ý lời Linh Miêu Vương nói lắm, nghe lời nịnh bợ dở dở ương ương này, còn có lý do chính đáng tiến hành thảo phạt gì đó hắn đã thấy hơi buồn cười, nghĩ thôi cũng biết Linh Miêu Vương từng tốn công sức đối với Nhân tộc, cũng không cho là đúng.
Nhưng nghe Linh Miêu Vương lại đặt danh hiệu Thánh Chủ Yêu tộc cho hắn, Dương mỗ bỗng chốc mở cờ trong bụng, cười ha ha nói: “Linh Miêu Vương, ngươi rất có tiền đồ…”
Lúc này, yêu chúng khác có mặt ở đây mới phản ứng lại, vậy mà bị tên Linh Miêu Vương này cướp công lao dựa vào cơ hội nịnh bợ tốt, điều này khiến trong lòng một số Đại Yêu Vương tức giận bất bình.
Nhưng bọn họ đều phản ứng chậm, công đầu đã bị Linh Miêu Vương tranh trước, nghe chủ nhân Dương Bách Xuyên nói Linh Miêu Vương có tiền đồ, yêu chúng khác cũng lần lượt tỉnh ngộ, lúc vừa định tỏ thái độ, trong sân lại vang lên một tiếng nói.
“Thánh Chủ Yêu tộc không tốt, không tốt. Chủ nhân vốn chính là chủ của chúng ta, nói vậy không đủ vang, bổn vương thấy hay là làm Đại Thánh Vân Môn tốt hơn…”
Nghe vậy, một số Đại Yêu Vương trong sân trở nên tức giận, vừa nãy xuất hiện một tên cướp công lao, bây giờ lại có một tên nữa, vậy những Đại yêu Vương như bọn họ còn lăn lộn thế nào?
Nháy mắt Đại Yêu Vương trong sân nhìn về phía sau, lại thấy cánh cửa của một phòng bên ở sân sau mở ra, một yêu thú Tôn Vương trung kỳ lấp lóe ánh sáng ngũ sắc từ đầu tới chân, đầu mọc sừng rồng… vô cùng tuấn tú bước ra, hắn ta chưa hóa hình, là trạng thái bản thể.
Lúc này, một giọng nói kích động vang lên: “Lão Ngũ, ngươi xuất quan rồi…”
Tiếng nói này là Thanh Ngưu bên cạnh Dương Bách Xuyên kêu lên.
“Chít chít…”
Chồn nhỏ đại nhân ở trong lòng chủ nhân Dương Bách Xuyên trực tiếp nhảy bật lên, rơi trên đầu tên này.
“Tiểu Ngũ không tệ nha, bế quan ba năm mà đã đột phá đến Tôn Vương trung kỳ, được lắm được lắm…”
Ngay sau đó lại là chủ nhân Dương Bách Xuyên lên tiếng.
“Chúc mừng Thú Ngũ Hành đại nhân xuất quan, Thú Ngũ Hành đại nhân nói rất đúng, chủ nhân xưng Đại Thánh Vân Môn là thích hợp nhất, thuộc hạ vô cùng tán thành.” Linh Miêu Vương chuyên nịnh bợ lại cướp trước một bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!