Lão đầu nói lúc ông nhàn rỗi ở đây đã viết một quyển bút ký ghi chép đạo tu luyện, hơn nữa bên trong còn có ấn ký tu đạo của chủ nhân cũ Cổ Tiên nhân để lại.
Dương Bách Xuyên biết mặc dù lúc lão đầu nói đến những thứ này vô cùng tùy ý, nhưng chắc chắn sẽ không tùy ý như ông nói.
Hơn nữa chưa nói đến đồ này là do chủ nhân cũ Cổ Tiên nhân để lại, chỉ riêng kinh nghiệm tu luyện lão đầu chết tiệt để lại cũng đâu phải đơn giản?
Lão đầu đường đường là nhân vật Tán Tiên Chí Tôn, thứ ông để lại ở đây chắc chắn không đơn giản, huống hồ ông còn ở lại nơi này, biến nơi này thành đạo tràng tu luyện của ông.
Hơn nữa Cổ Tiên nhân để lại ấn ký, có thể được lão đầu gọi là Cổ Tiên và còn mang theo lòng tôn kính khi nhắc đến, rõ ràng cũng không phải Cổ Tiên nhân bình thường.
Chỉ riêng việc có thể sáng tạo ra đạo tràng như tiên cảnh, còn có thể bố trí đại trận Vân Lôi thượng cổ khiến dãy núi Vân Lôi ngàn vạn dặm trở thành tuyệt địa hiểm yếu của Tu Chân Giới, hơn nữa còn có thể để lại một thú Vân Lôi bảo vệ nơi này, sao có thể đơn giản chứ?
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ, sợ rằng nơi này không chỉ có ấn ký tu đạo của lão đầu và Cổ Tiên nhân để lại, rất có khả năng còn có tồn tại khác nhỉ…?
Cho nên trong lòng hắn hơi mong đợi và tò mò, nhìn Vân Lôi Phong.
…
Dương Bách Xuyên vẫn rất tò mò về đạo tràng tu luyện do một tiên nhân thượng cổ để lại, hơn nữa còn tràn đầy ảo tưởng.
Nhưng sau khi hắn leo lên đỉnh lại hơi thất vọng.
Đỉnh núi rất rộng nhưng lại chỉ có một viện, ba đại điện, nhưng lại xây dựng rất thô sơ, không hề có chút liên quan gì tới đạo tràng tiên nhân trong suy nghĩ.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên cũng không sao cả, dù gì hắn cũng biết người tu đạo là theo đuổi phong cách tự nhiên cổ xưa, trông đạo tràng này lại rất có ý cảnh.
Rõ ràng là đại điện do con người xây dựng, nhưng nó lại cho hắn cảm nhận thị giác hòa với trời đất xung quanh.
Ngược lại phù hợp đặc điểm tu đạo.
Rất bể dâu, cổ xưa.
Cảm giác thần bí vô cùng đầy đủ.
Chỉ là không biết rốt cuộc bên trong có thứ gì?
Dương Bách Xuyên đứng ở sơn môn, ngẩng đầu lên nhìn một chữ đạo trên tấm biển, coi như đã đặt cho đạo tràng này một cái tên.
Hắn vốn còn muốn nói một câu tùy ý như vậy, nhưng lúc mắt hắn nhìn qua, càng nhìn chữ đạo này càng thấy tràn đầy cái gì đó, bất giác lực chú ý của hắn đã bị thu hút rồi.
Dương Bách Xuyên giống như đã nhìn thấy tinh không vô tận trong chữ đạo này, thiên địa tinh hải đều ở bên trong, càng ngày càng mênh mông bát ngát…
Lúc này, hắn nghe thấy sư phụ Vân Thiên Tà lớn tiếng nói: “Tiểu tử thối tỉnh lại…”
Tiếng nói như sấm rền của lão đầu vang lên trong đầu, Dương Bách Xuyên chợt hoàn hồn, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Cảnh giới bây giờ của tiểu tử con vẫn chưa nhìn được chữ đạo này, đây là chủ nhân cũ để lại, cũng là thủ đoạn chân chính của tiên nhân, bao hàm quy tắc thiên địa đại đạo, là chữ hay, nhưng không phải thứ bây giờ con có thể nhìn.”
“Sau này rồi quan sát là được, không thể nóng vội, sau này mỗi tháng quan sát một lần, nó có thể khiến con có hiểu biết sâu sắc hơn đối với pháp tắc thiên địa. Con đánh thức người khác trước đi, vào đại điện rồi nói.” Vân Thiên Tà nói.
Dương Bách Xuyên kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh, nếu không có lão đầu lên tiếng, hắn biết tâm thần hắn sẽ đi lạc trong chữ đạo này, tuy không mất mạng nhưng sẽ hao tổn Nguyên Thần.
Nghe lão đầu nói, hắn quay đầu nhìn Lục Yên Chi, Chồn nhỏ, nghé con, Thú Ngũ Hành, Hùng Bất Nhị ở phía sau đều là ánh mắt mờ mịt, thế là hắn biết mấy người bọn họ cũng trúng chiêu rồi.
Hắn vội vàng đánh thức bọn họ, sau đó căn dặn tu vi tâm cảnh không đủ thì đừng nhìn nhiều.