Giờ đây, tiểu oan gia nàng ngày nhớ đêm mong cũng đã trở lại…
Dương Bách Xuyên nhìn Lâu Hải Đường hai mắt đỏ ngầu thì vui mừng khôn xiết, hấp tấp ôm nàng ta vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tiểu tỷ tỷ, ta về rồi đây…”
“Về là tốt, về là tốt rồi…” Hai mắt Lâu Hải Đường hơi nhòe đi.
Xung quanh còn rất nhiều người nên hai người không thể quá thân mật. Sau khi buông nhau ra, Dương Bách Xuyên ngoái đầu nhìn, phía sau Lâu Hải Đường, đứng đầu là hai anh em Hoàng Phủ Vân Phi và vài con cháu hoàng tộc thuộc họ Hoàng Phủ.
Thấy tất cả đều chạy đến Tinh Thần Môn, Dương Bách Xuyên biết ngay mình đoán không sai, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Sau đó, đoàn người trở lại đại tiện Tinh Thần, an tọa xong xuôi, Dương Bách Xuyên mới trầm giọng hỏi: “Nói ta nghe xem sao mọi chuyện lại ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà phải đóng cả Sơn Môn, trốn tránh trong Tinh Thần Môn thế?”
Lâu Hải Đường nhìn lướt qua Dương Bách Xuyên, thở dài một tiếng, hỏi: “Còn nhớ ông tổ Lệ Thanh Thiền của Lệ gia không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu đáp: “Đương nhiên là nhớ, lúc trước nếu không nhờ tỷ, ta đã uổng mạng dưới tay Lệ Thanh Thiền, không đúng… chẳng phải năm ấy Lệ Thanh Thiền đã bị hai ta hợp tác giết chết rồi sao? Chẳng lẽ chuyện mọi người phải lẩn trốn trong Tinh Thần Môn có liên quan tới Lệ Thanh Thiền?”
Lâu Hải Đường gật đầu đáp: “Đúng vậy, tuy Lệ Thanh Thiền đã chết, năm ấy Lệ gia cũng bị các ngươi kết hợp Hoàng Phủ gia diệt sạch, nhưng chàng có còn nhớ ta từng kể Lệ Thanh Thiền vẫn còn một cô con gái thành công xin bái nhập tông môn hàng đầu - Thái Huyền Tông không?
Lúc ấy, sau khi chàng rời đi khoảng bố tháng, biết tin Lệ gia bị tiêu diệt, con gái Lệ Ngọc Hoàn của Lệ Thanh Thiền lập tức dẫn theo cao thủ của Thái Huyền Tông chạy tới thành Tinh Thần chém giết.
Lệ Ngọc Hoàn là Đại Thừa trung kỳ, bên cạnh còn có hai đồng môn Đại Thừa hậu kỳ, tận ba vị cao thủ Đại Thừa, ta không thể nào ngăn cản nổi, cũng may tin tức ở quán trọ Tinh Thần linh thông, nên chẳng mấy chốc ta đã nhận được tin cầu cứu của gia tộc Hoàng Phủ.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, hơn mấy nghìn thành viên gia tộc Hoàng Phủ, ta chỉ cứu được mỗi hai anh em Hoàng Phủ Vân Phi và hơn bốn mươi con cháu gia tộc Hoàng Phủ, cũng như thành công trốn vào được Tinh Thần Môn. Khi đó, chính phân thân củ sen của chàng đã đề nghị chúng ta đóng cửa Sơn Môn, vì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của ba vị Đại Thừa kia.
May là Đại trận Hộ Sơn của Tinh Thần Môn vô cùng vững chãi, họ không cách nào phá vỡ được, thế là bọn ta cũng yên ổn trốn gần trăm năm… giờ chàng đã về thì quá tốt rồi…”
Dương Bách Xuyên hiểu rõ tiền căn hậu quả trong chuyện này, đây là nhân quả năm đó tiêu diệt Lệ gia, có điều nói đi cùng phải nói lại, ai bảo Lệ gia có một nữ tử bái nhập vào tông môn đứng đầu phía bắc Tinh Cương Ngân Hà làm chi?
Năm đó trò chuyện với Lâu Hải Đường chuyện này, hắn cũng từng lo lắng, nhưng năm đó nghĩ cùng lắm chỉ là vài tên tu sĩ Độ Kiếp, hơn nữa Lâu Hải Đường cũng là tu sĩ Đại Thừa Cảnh, chắc là có thể ứng phó được.
Ai ngờ hôm nay mới biết, người tới lại là ba tu sĩ Đại Thừa.
Trong đó Lệ Ngọc Hoàn còn là một Đại Thừa trung kỳ, bên cạnh là hai đồng môn Đại Thừa hậu kỳ, thực lực cỡ này thì đừng nói ba người, dù chỉ một người thôi cũng khiến Lâu Hải Đường khó có thể ứng phó.
Liên Ngẫu Phân Thân đưa ra chủ ý phong bế sơn môn tránh né, cũng coi như là lựa chọn tốt nhất lúc đó rồi.
Chỉ là điều làm cho Dương Bách Xuyên tức giận không phải Lệ Ngọc Hoàn tìm đến trả thù, mà là dựa vào những gì Lâu Hải Đường kể, ba đại tu sĩ Đại Thừa phía Lệ Ngọc Hoàn không thể phá vỡ đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn, nhưng hơn chín mươi năm qua, mỗi tháng bọn họ đều kiên trì đến công kích Tinh Thần Môn để phá huỷ đại trận một lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!