Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Dương Bách Xuyên đoán những lời Diệu Tiên nói nhất định là có mục đích, hắn cũng thành thật trả lời: “Chỉ nghe nói chứ không biết rõ.”  

Diệu Tiên gật đầu: “Thật ra đảo Tán Tiên mới là thế lực siêu việt và cường đại của Tu Chân Giới, đây cũng là nơi mà Tán Tiên hội tụ, nơi này nằm ở trong hư không, nghe đồn đảo Tán Tiên là một phần thất lạc của Tiên Giới, muốn tiến vào đảo Tán Tiên thì tu vi phải đạt tới Phi Thăng cảnh.  

Ở đảo Tán Tiên có rất nhiều Tán Tiên thực lực vượt qua Tu Chân Giới, vô cùng đáng sợ, hơn nữa cửu đại thánh địa đều có người trên đảo Tán Tiên.  

Đạo hữu, ngươi giết chết Vạn Linh thánh mẫu, còn đắc tội với bốn thánh địa khác, mặc dù lần này bọn họ nhượng bộ, nhưng chưa chắc đã chịu để yên, ngươi phải cẩn thận Tán Tiên của ngũ đại thánh địa ở trên đảo, mặc dù bọn họ không thể tùy tiện từ đảo Tán Tiên xuống đây, nhưng không phải là không thể, một khi Tán Tiên của ngũ đại thánh địa ra ngoài, lúc đó đạo hữu phải cẩn thận.  

Sau này cố gắng hết sức tránh xảy ra xung đột với các thánh địa, từ hôm nay trở đi ngươi cũng xem như bước vào hàng ngũ những thế lực đứng đầu của Tu Chân Giới, có một số chuyện cần phải nói cho ngươi biết...”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy, biết Diệu Tiên còn có lời muốn nói, hắn mơ hồ cảm giác được, dường như còn có chuyện gì đó, cũng không ngắt lời mà đợi đối phương lên tiếng.  

Quả nhiên, Diệu Tiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thật ra những thánh địa của Tu Chân Giới được gọi là thánh địa bởi vì có trách nhiệm, không phải muốn gọi thánh địa thì gọi, ngoài thực lực và thế lực cường đại ra thì cần phải có người công nhận thì mới được xem là thánh địa.  

Sự tán thành này là lợi ích, là tài nguyên tu luyện được dâng lên từ rất nhiều môn phái, nhưng không phải lấy không mà cần gánh vác trách nhiệm.  

Nếu như ngươi đã hủy đi thánh địa Vạn Linh, chưa nói tới ngươi và thánh địa Vạn Linh có ân oán như thế nào, nhưng có một điều mà ngươi nhất định phải nhận, đó chính là trách nhiệm.  

Đây là phần trách nhiệm mà chính đạo phải gánh vác, giống như Ma tộc, ngươi đã từng nghe qua rồi thì ta cũng không nói nhiều nữa, chỉ có thể cho ngươi biết, khi Tu Chân Giới có Ma tộc xuất hiện, có giết chóc, thân là một trong những thế lực thánh địa thì bắt buộc phải ra tay...”  

Nghe Diệu Tiên nói vậy, Dương Bách Xuyên ngây ngẩn cả người, còn có kiểu này nữa cơ à?  

Hắn không nhịn được nói: “Liên quan gì tới ta?”  

Diệu Tiên bật cười, giống như sớm biết Dương Bách Xuyên sẽ hỏi như vậy, nàng giải thích: “Nếu như người không muốn lợi ích được các thế lực khác của Tu Chân Giới cống nạp tài nguyên tu luyện, đương nhiên không cần phải quan tâm, ngươi thông minh như vậy, chắc sẽ hiểu những gì ta nói.”  

Lần này thì Dương Bách Xuyên đã hiểu, ý định ban đầu của hắn không phải lợi ích, Tu Chân Giới xuất hiện Ma tộc, có tai họa gì hay không hắn cũng chẳng muốn quản.  

Nhưng khi Diệu Tiên nói lợi ích, nghe thì có vẻ hời hợt nhưng nghĩ kỹ, lực lượng trong này lớn đến mức không thể tưởng tượng.  

Tài nguyên tu luyện được dâng lên từ toàn bộ thế lực tông môn ở Tu Chân Giới, và rất nhiều quyền lợi ưu tiên, hai câu nói vô cùng đơn giản, Dương Bách Xuyên lại có thể nghĩ tới lợi ích vô cùng khổng lồ.  

Vân Môn tiên cảnh có thể được thành tựu như ngày hôm nay, đều dựa vào việc trong tay có nhiều tài nguyên tu luyện, có ưu thế về hoàn cảnh tu luyện, vậy nên mới có mấy vạn đại yêu, bày ra sự cường thế khi đối mặt với tứ đại thánh địa.  

Nhưng dù sao thì tài nguyên tu luyện trong tay hắn cũng có hạn, tài nguyên trong bảo khố Thanh Ngưu sớm muộn gì cũng sẽ có ngày dùng hết, nhưng cống phẩm những thế lực nhỏ ở Tu Chân Giới lại không giống, đây là nguồn tài nguyên được duy trì lâu dài.  

Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu đã hưởng thụ những tài nguyên đó thì tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm, giống như Ma tộc mà Diệu Tiên nhắc tới…  

Nếu Tu Chân Giới có tu ma giả hoặc những thứ khác phá hoại Tu Chân Giới xuất hiện, có nguy hiểm, vậy thì những thánh địa được hưởng thụ cống phẩm nhất định phải xông lên đầu tiên.  

Kỳ thực, mọi việc đều chỉ là tương đối, muốn hưởng thụ thành quả từ tài nguyên của người khác thì phải trả giá.  

Sau khi Dương Bách Xuyên hiểu rõ những điều này, hắn nói với Diệu Tiên: “Được, ta chấp nhận, bằng lòng dẫn Vân Môn tiên cảnh trở thành thế lực bảo hộ hòa bình của Tu Chân Giới, cũng sẽ bảo vệ kẻ yếu, cùng chư vị duy trì Tu Chân Giới phát triển, phồn vinh…”  

Nếu có được tài nguyên tu luyện liên tục, Dương Bách Xuyên có ngu mới không đồng ý, chỉ được cung cấp tài nguyên không ngừng, Vân Môn tiên cảnh của hắn sẽ có thể tồn tại lâu dài, không ngừng sinh ra cao thủ.  

Khi Vân Môn tiên cảnh xuất hiện nhiều cao thủ, đương nhiên có thể bảo vệ truyền thừa Vân Môn.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã biết vì sao những thánh địa này có thể tồn tại hàng vạn năm, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ cơ hội này.  

Diệu Tiên cười: “Được, nếu đã như vậy, hoan nghênh ngươi ra nhập thánh địa, nhưng có một chuyện ta cần phải nói rõ, hưởng thụ phần tài nguyên này thì cần phải trả giá, đạo lý này ngươi hiểu rõ rồi chứ?” 
Advertisement
';
Advertisement