Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Lúc kiếm của Dương Bách Xuyên cách đỉnh núi tầm chín mét, phía trên bỗng nhiên bộc phát ra quang mang vô cùng chói mắt, đồng thời một đám phù văn thô như xích sắt xuất hiện, nổ ầm ầm rồi đứt thành từng khúc, hư ảnh chín đại tiên nhân dưới ánh sáng chói mắt cũng dần dần tan biến…  

Nhìn một màn này, Dương Bách Xuyên thầm than, quả nhiên giống hệt suy đoán của sư phụ, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lực lượng của các tiên nhân thượng cổ đã tiêu hao gần như không còn.  

Tròng mắt đám Mộ Mãn Thiên và lão bất tử tỏa sáng lấp lánh, cả bọn nhìn chằm chằm biến hóa giữa sân, những người này bị nhốt ở đây đã lâu lắm rồi, ai nấy đều hy vọng một ngày kia có thể đi ra ngoài.  

Nhát kiếm của Dương Bách Xuyên đã mang lại hy vọng cho bọn họ.  

Sau khi thấy Dương Bách Xuyên vung kiếm, mười tám lão bất tử không một ai không kích động.  

Sau khi vào đây, cũng có người muốn đụng vào trận pháp nhưng ngặt nỗi chân nguyên trong cơ thể đã bị hai sạch, giữ mệnh còn khó chứ đừng nói là phá trận như Dương Bách Xuyên. Hơn nữa, lúc ấy trận pháp của tiên nhân thượng cổ vẫn cường đại như cũ, muốn phá cũng phá không nổi, người có gan đi phá đều chết hết, bởi vậy càng không ai dám làm.  

Về phần đại nghĩa hiên ngang lẫm liệt gì đấy, đều là lấy cớ hết cả thôi.  

Mặt khác, những người này cũng cảm nhận được kiếm khí cường đại từ một kiếm của Dương Bách Xuyên, khiến nhịp tim bọn họ đập liên hồi.  

Đặc biệt là lão giả Phi Thăng cảnh đại viên mãn kia, lão ta cảm nhận được uy lực rõ ràng nhất, ngay cả khi lão ở thời kỳ toàn thịnh cũng không đỡ nổi một kiếm của Dương Bách Xuyên.  

Quang mang chói mắt dần dần tan biến, ngay sau đó từng tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, đất trời cũng bắt đầu run rẩy.  

Tất cả mọi người loạng choạng ngã trái ngã phải, Mộ Mãn Thiên hét lớn: “Đỉnh núi sắp sụp, mau lui lại…”  

Mười tám lão bất tử nhanh chóng lùi về sau, trong cơ thể bọn họ không còn nhiều chân nguyên, có thể chống đỡ khi núi sụp không cũng là một nan đề.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, tính mặc kệ bọn họ nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn dặn Nguyên Vô Thường: “Nguyên lão đầu, chú ý bọn họ một chút, đừng để bị đè chết.”  

Tuy mười tám lão lão bất tử này tính kế hắn nhưng Dương Bách Xuyên còn có tính toán khác, hắn sẽ không buông tha bọn họ một cách dễ dàng.

Sau khi trận pháp của chín cổ tiên nhân bị Dương Bách Xuyên đánh bại, xích sắt đứt từng khúc, sau đó cả tòa Độc Phong bắt đầu sụp.  

Mười tám lão bất tử nhanh chóng lùi về sau, sợ bị đè lên, Dương Bách Xuyên dặn dò Nguyên Vô Thường bảo vệ bọn họ, mặc dù mấy lão bất tử này tính kế hắn nhưng thực ra cũng vì cầu sinh, người đều ích kỷ, người tu chân cũng vậy, Dương Bách Xuyên có thể thông cảm.  

Nhưng mười tám lão bất tử đều sống ít nhất vạn năm, mặc dù bị nhốt trong đây tu vi không tăng, nhưng đó là vì nơi này khuyết thiếu linh khí thiên địa.  

Còn về tâm cảnh, những lão bất tử này coi như đứng đầu, ở chỗ này mấy vạn năm, rất nhiều người không thể chịu đựng được sự dày vò rồi tiêu vong, nhưng những người này lại chịu đựng đến cuối cùng, chứng tỏ bản thân bọn họ đều là nhân vật đứng đầu.  

Dương Bách Xuyên có thể đoán được sau khi ra ngoài, được linh khí tẩm bổ, chắc chắn tu vi của bọn họ sẽ tăng vọt, trở thành cường giả đứng đầu.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, 18 người này, 9 người là Tán Tu, 9 người đến từ một vào tông môn ở Tu Chân Giới, những người này bị nhốt ở đây mấy vạn năm, tông môn của bọn họ còn tồn tại hay không mới là vấn đề, cho dù còn tồn tại, có lẽ tông môn cũng quên mất sự tồn tại của bọn họ bởi vì thời gian quá xa xăm.  

Mấy người Mộ Mãn Thiên bị nhốt ở đây hơn vạn năm, những người kia còn lâu hơn.  
Advertisement
';
Advertisement