Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh…  

Không cho hắn có cơ hội thở dốc, ra tay lão luyện, không hề dây dưa, liền mạch lưu loát.  

Sát thủ vương đeo mặt nạ, chỉ nhìn thấy hai con mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ lạnh lẽo từ ánh mắt ấy, không có dao động, giống như ao tù nước đọng.  

Khí lạnh truyền tới từ con dao găm khiến mặt Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy đau.  

Con dao găm này có cấp bậc tiên khí…  

Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ.  

Cái chết chưa bao giờ tới gần hắn như vậy.  

Hắn xong đời rồi sao?  

Dương Bách Xuyên tự hỏi bản thân.  

…  

“Thánh chủ…”  

Ở phía xa, Khổng Tước, Thanh Ngưu, Chuột vương và đám người Khoáng Tùy Phong đang lo lắng hô lên, nhưng bọn họ biết mình không kịp ngăn cản hay là cứu viện cho Dương Bách Xuyên.  

Ở đây, cho dù là người hay yêu thì đều là cao thủ, đương nhiên có thể nhìn rõ, Dương Bách Xuyên bị lão quái vật sát thủ vương khóa chặt, rất khó chạy thoát!  

Khổng Tước là nữ nhân của Dương Bách Xuyên, nàng thét một tiếng dài: “Chiếp…” Nàng đỏ mắt rồi hóa ra bản thể Khổng Tước.  

Nhưng dù gấp tới đâu, cũng khó mà cứu được.  

Trước cửa sơn cốc, Tử Hoàng khôi phục lại hình người, toàn thân đều là vết thương, nàng tựa vào vách núi. Nhìn thấy tình cảnh của Dương Bách Xuyên, lòng nóng như lửa đốt nhưng bản thân lại không nhúc nhích nổi.  

Lưu Tích Kỳ ôm Dương San San đang hôn mê vào lòng, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng Dương Bách Xuyên bị sát thủ vương đánh úp, hai mắt trợn tròn: “Vân Tử…”  

“Phụt…”  

Hắn lo lắng tới phun ra máu.  

Trái tim của mọi người như treo lơ lửng…  

Dưới tình huống này, hai mắt Dương Bách Xuyên cũng trừng lớn, nếu là lúc bình thường, có lẽ sư phụ sẽ ra, nhưng từ sau trận chiến với ma đầu, thần hồn bị tiêu hiêu hao quá nhiều nên đã lâm vào ngủ say, hắn biết lúc này mình không trông cậy được vào lão đầu.  

Hy vọng duy nhất chính là Hắc Liên Tử trong ý thức hải, Hắc Liên có linh hồn, có thể biến thành nữ tử, nhưng Hắc Liên chi linh đã nói là sẽ bảo vệ ý thức hải của hắn, không nhúng tay vào những chuyện khác.  

Hơn nữa cho dù Hắc Liên có thể ra tay thì cũng không biết có thể đỡ được đòn tấn công này của sát thủ vương hay không.  

Tu vi của Dương Bách Xuyên cũng là Đại Thừa trung kỳ, mặc dù cảnh giới tu luyện của hắn đã đạt tới Đại Thừa đại viên mãn, nhưng thực lực vẫn chỉ là trung kỳ, muốn đánh lại thì không có thời gian, cũng chẳng có sức.  

Tu vi của sát thủ vương là Phi Thăng cảnh đại viên mãn, đó là sự tồn tại đứng đầu ở Tu Chân Giới, với thực lực như vậy, hơn nữa còn là đánh lén, thử hỏi ai có thể trốn thoát được?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên phát run…  

Sống chết chỉ còn lại trong nháy mắt.  

“Chít…”  

Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm bén nhọn vang lên.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên chấp nhận số phận của mình, hắn nghe được tiếng gầm sắc bén.  

Là Chồn Nhi!  

Một bóng dáng màu vàng lao ra từ sau lưng Dương Bách Xuyên, hoặc nói đúng là một móng vuốt sắc bén từ vai Dương Bách Xuyên đâm ra.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động.  

Hắn quên mất sự tồn tại của Chồn Nhi.  

Khi bình thường, hình thể Chồn Nhi giống như một con mèo nhỏ, lúc nào cũng ngồi xổm trên vai hắn, vì quá quen nên Dương Bách Xuyên quên mất còn có Chồn Nhi, không ngờ ở thời điểm quan trọng, Chồn Nhi lại ra tay.  

Lúc này, chỉ có tốc độ của Chồn Nhi mới ngăn cản được nhát đâm kia.  

Trong nháy mắt, Chồn Nhi vươn bộ móng sắc bén màu vàng đỡ lấy con dao găm của sát thủ vương.  

“Chít…”  

Ngay sau đó Chồn Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.  

“Chồn Nhi…”  

Dương Bách Xuyên hét lên, hắn nhìn thấy rõ con dao găm của sát thủ vương đâm thủng móng của Chồn Nhi, hơn nữa sau khi xuyên qua còn đâm vào trong cơ thể.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên vung kiếm chém ngang lưng sát thủ vương.  

Cuối cùng hắn cũng có thời gian thở dốc…  

Nhưng sát thủ vương lại đâm xuyên qua cơ thể nhỏ bé của Chồn Nhi, khi Dương Bách Xuyên chém xuống, gã đá văng Chồn Nhi ra ngoài, tránh thoát được kiếm của Dương Bách Xuyên, sát thủ vương nhanh chóng lùi về phía sau.  

“A…Ta phải giết chết ngươi…”  

Ở nơi không có gió, mái tóc trắng của Dương Bách Xuyên tung bay, khí tức toàn thân không ngừng tăng lên, trong cơ thể vang lên tiếng nổ…  

Khoảnh khắc nhìn thấy Chồn Nhi bị sát thủ vương đâm xuyên thân thể rồi ném ra ngoài, hắn đã hoàn toàn tức giận.  

Lúc này, linh khí của đất trời ùn ùn chui vào cơ thể Dương Bách Xuyên… Linh khí xung quanh trăm dặm xung quanh như điên cuồng.  

“Răng rắc…”  

Cơ thể Dương Bách Xuyên vang lên tiếng kêu răng rắc, tu vi Đại Thừa trung kỳ đột phá, tăng liên tục…  

Trong cơn nổi điên, Dương Bách Xuyên đột phá tu vi.
Advertisement
';
Advertisement