Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Dương Bách Xuyên không nhìn thấy có bao nhiêu ong mật bay ra khỏi núi, hay nói đúng hơn là tổ ong sau khi bị hắn chém một đường từ đỉnh núi kéo dài tới chân núi.  

Nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh cũng đủ giết người nên hắn không chút do dự mà trốn vào không gian Càn Khôn.  

Ở bên cạnh cái hố nhỏ đang chôn lấp trứng thủy tinh, diện mạo thật sự của bình Càn Khôn được lộ ra.  

Nhưng ở đây Dương Bách Xuyên không sợ bình Càn Khôn bị phát hiện.  

Bởi vì ở đây chỉ có những con ong không linh trí nên cho dù có phát hiện ra bình Càn Khôn cũng không sao, hắn tin sau khi đàn ong ra ngoài, chúng sẽ chỉ nhắm vào khỉ và gấu núi.  

Đợi cả ba loại này giết nhau, hắn sẽ có thể trực tiếp tiến vào hang ổ của ong mật.  

Vừa vào trong không gian Càn Khôn, Mai tỷ, Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đã đi tới.  

“Vân Tử, tình hình thế nào rồi?” Mai tỷ hỏi.  

“Mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ đợi tất cả ong mật ra khỏi núi thì chúng ta có thể vào trong.” Dương Bách Xuyên cười đáp.  

“Vân Tử, cần bọn ta giúp không?” Trịnh Bân Bân nóng lòng muốn thử, vừa rồi nàng và tiểu Phượng Hoàng nghe Mai tỷ nói, đây là thế giới biển hoa thì cũng rất muốn ra ngoài.  

Nữ nhân ai mà chẳng thích ngắm hoa, hơn nữa đây còn là cả một thế giới hoa, cũng không phải biển hoa thông thường.  

Trịnh Bân Bân biết tu vi của nàng thấp, sợ sau khi ra ngoài sẽ trở thành gánh nặng cho Dương Bách Xuyên.  

Nhưng nàng vẫn rất muốn ra ngoài xem thử.  

“Đại ca, muội có thể giúp huynh.” Tiểu Phượng Hoàng nói.  

Dương Bách Xuyên nhìn Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng, từ ánh mắt của Trịnh Bân Bân hắn nhìn thấy sự mong đợi, mơ hồ đoán được ý nghĩ của nàng.  

Theo hiểu biết của hắn về Trịnh nữ vương, nha đầu này thuộc kiểu người dịu dàng ít nói, sau khi rời khỏi Tu Chân Giới, để nàng ở trong không gian Càn Khôn quả thật là rất khô khan, tiểu Phượng Hoàng thì vẫn là một đứa trẻ, sau khi vào trong này, ít nhiều gì sẽ thấy buồn chán.  

Sau khi nghĩ ngợi, Dương Bách Xuyên hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi Tu Chân Giới bao lâu rồi?”  

“Không nhiều không ít, 60 năm rồi.” Trịnh Bân Bân nói.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt: “Lâu vậy à?”  

Hắn cũng không tính toán thời gian, cảm giác cũng chỉ là một tháng, không ngờ tới Trịnh Bân Bân lại nói đã qua một 60 năm, là suốt 60 năm đó!  

“Cũng không trách được, ta và tiểu Phượng Hoàng có thể tính thời gian.” Trịnh Bân Bân có chút u oán, lâu như vậy mà Dương Bách Xuyên cũng không vào trong này thăm bọn họ, cũng không để nàng ra hóng mát một chút.  

Mặc dù không gian Càn Khôn cũng là một thế giới nhỏ, nhưng cũng không có sinh vật sống gì, ở đây đâu sẽ không tránh khỏi buồn chán.  

Mai tỷ lên tiếng nói: “Vân Tử, có lẽ là trong lúc lơ đãng chúng ta bị cơn lốc cuốn vào thế giới này, cũng không biết thời gian hôn mê là bao lâu, ta nghĩ đợi sau khi ong mật ra khỏi núi, để Trịnh muội muội và tiểu Phượng Hoàng ra hít thở không khí một chút.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Được, là do ta sơ sót, đợi lát nữa, nếu tổ ong mật không có gì nguy hiểm, ta sẽ để tất cả ra ngoài, mọi người cùng đi xem, dù sao kiến thức cũng là tu hành.”  

“Đã nói là không được đổi ý.” Trịnh Bân Bân lập tức nói.  

“Không thành vấn đề. Mọi người chờ một chút, ta xem tình huống bên ngoài…”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại rồi phóng thần thức ra khỏi không gian Càn Khôn, hắn đi xem thử tình hình bên ngoài thế nào.  

Nếu ong ra khỏi tổ, anh ta sẽ đi vào.  

…  

Sau khi thần thức của Dương Bách Xuyên ra ngoài, hắn không nhịn được mà rùng mình…  

Trong thần thức, hắn phát hiện ong mật che khuất bầu trời, từ trong khe nứt mà hắn bổ ra, ong mật vẫn cuồn cuộn không ngừng bay ra từ bên trong, giống như là từng luồng khói vàng bốc lên…  

Nhìn thôi đã thấy tê cả người rồi.  

“Rống rống rống…”  

“Chi chi chi chi…”  

Dưới chân núi phát ra tiếng gầm rú rung trời của khỉ và gấu núi, không cần nhìn Dương Bách Xuyên cũng biết ba sinh vật sống này đang giao chiến.  

Đúng như những gì hắn sử đoán, sau khi tên đầu sỏ gây tội chém một đường bổ đôi tổ ong mật, vô số ong chui ra khỏi tổ trút giận lên lũ khỉ và gấu núi.  

Cho nên bầy khỉ và gấu dưới chân núi gặp nạn…  

Dương Bách Xuyên thầm lẩm bẩm: “Để khỉ với gấu núi chịu oan ức rồi, nhưng mà ngươi không chết thì ta chết, vậy đi, haha…”  

…  

Dương Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm đàn ong bay ra từ khe nứt, ước chừng mười phút sau, cuối cùng thấy bên trong không có con ong nào bay ra, hắn biết khả năng là hết rồi.  

Lúc này,toàn bộ ong mật hẳn là đã ra khỏi tổ.  

Hắn dặn Trịnh Bân Bân và Mai tỷ một tiếng rồi tự mình ra ngoài xem thử, tạm thời không để bọn họ ra, có quá nhiều nhân tố không xác định, đợi hắn vào tổ ong xem tình huống thế nào đã.  

Chỉ một ý nghĩ, Dương Bách Xuyên xuất hiện ở chỗ cũ, hắn không ở lại lâu vì sợ thu hút một đàn ong nên đã vội vàng nhảy xuống khe nứt, đi thẳng đến tổ ong.
Advertisement
';
Advertisement