Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp hỏi: “Có có có… Có gì khác nhau sao?”  

Dương Bách Xuyên bỗng nghẹn lời, đúng là không có khác biệt gì cả, dù đi tìm rượu mật hoa hay tinh chất ong mật thì cuối cùng đều sẽ gặp được trứng thạch anh và trứng núi, đúng hơn là Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Phong Tiên, sau đó mang về thôi.  

Nếu vậy thì xem ra cũng không cần rối rắm về chuyện này làm gì, việc quan trọng trước mắt là làm thế nào để đến Lam Tâm Cư cơ, hắn nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây mới được.  

“Đúng rồi, thứ ngươi cần cũng như không cần ta đều đã mang về cho ngươi cả, giờ chúng ta có thể tới Lam Tâm Cư chưa?” Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Ngũ Sắc Thần Ngưu, hỏi.  

“Ngươi… ngươi ngươi… Người chờ chút, để ta nói vài câu với Phong Tiên đã…” Ngũ Sắc Thần Ngưu líu lưỡi nói lắp.  

“Hừ… có phải Lam Tâm căn dặn gì bọn ta đúng không, con trâu đần nhà ngươi nói nhanh chút xem nào.” Phong Tiên không chút khách khí nói với Ngũ Sắc Thần Ngưu.  

Cảm giác mà Ngũ Sắc Thần Ngưu đem tới cho Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, dù sao cũng là một sinh vật hoàn chỉnh, tuy cảnh giới không cao bằng Phong Tiên, nhưng xem tình hình trước mặt thì thực lực của Ngũ Sắc Thần Ngưu có vẻ cao hơn Phong Tiên, bởi vì nó tồn tại dạng yêu nhân, lại không chịu bất cứ tổn thương nào, thế mà khi đối mặt với Phong Tiên, Ngũ Sắc Thần Ngưu hiển nhiên rất biết thân biết phận, không dám tỏ ý bất kính.  

Thấy Phong Tiên cười khẩy, Ngũ Sắc Thần Ngưu để lộ biểu cảm sợ hãi, căng thẳng đáp: “Phong… Phong Tiên, trước khi rời đi, chủ nhân đã sai Tiểu Ngưu chuyển lời lại cho ngài rằng, việc cần làm ngài ấy đã làm hết, chuyến đi lần này ngày về vô định, thế nên chuyện ở đây giao cho ngài toàn quyền quyết định.”  

“Hết rồi?” Phong Tiên hỏi.  

“Hết… hết rồi.” Ngũ Sắc Thần Ngưu lắp bắp đáp.  

Những lời này rất đơn giản, ai cũng hiểu được cả, tóm lại là nàng ấy không biết sau khi mình rời đi sẽ xảy ra những chuyện gì, thế nên muốn phó mặc những việc ở đây cho Phong Tiên tự giải quyết, khi nào về nàng ấy sẽ trả lại món ân tình này sau.  

Sau một hồi trầm ngâm, Phong Tiên hỏi: “Lam Tâm rời khỏi đây từ lúc nào?”  

Ngũ Sắc Thần Ngưu đáp: “Chừng… chừng khoảng mười… mười… mười nghìn năm sau khi ngài… ngài ngủ say, chủ nhân dẫn Lục Nhĩ Mỹ… Mỹ Hầu về, sau đó thì rời đi luôn, tính sơ ra cũng tầm tám chục nghìn năm rồi ạ.”  

“Chuyện của Lục Nhĩ Mỹ Hầu là thế nào?” Phong Tiên hỏi tiếp.  

“Không không không… không biết rõ lắm, tóm lại thì chủ nhân chỉ sắp xếp cho Lục Nhĩ Mỹ Hầu ở lại đây, rồi dặn khi nào cơ duyên tới cũng sẽ có phần của con khỉ này, ngoài ra không… không nói thêm lời nào nữa.” Ngũ Sắc Thần Ngưu trả lời.  

Dương Bách Xuyên im lặng lắng nghe hai người Phong Tiên và Ngũ Sắc Thần Ngưu trò chuyện, có điều chẳng thu thập được bao nhiêu tin tức có ích cả, vì hỏi cái gì Ngũ Sắc Thần Ngưu cũng bảo không biết.  

Lát sau, Phong Tiên từ bỏ việc hỏi thăm, quay sang nói thẳng với Ngũ Sắc Thần Ngưu: “Dẫn chúng ta tới Lam Tâm Cư đi.”  

“Dạ dạ… dạ vâng.” Bấy giờ, Ngũ Sắc Thần Ngưu có hơi phấn khích, vì hắn ta biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó thì có thể theo hai người họ cũng thoát khỏi thế giới này. Mấy chục nghìn năm nay, phạm vi hoạt động của hắn ta quá nhỏ bé, khiến hắn ta suýt bức bối đến phát điên.  

Thế là hắn ta lập tức dẫn nhóm Dương Bách Xuyên đi lên núi…  

***  

Lam Tâm Cư thường năm ở đỉnh núi, trích lời Ngũ Sắc Thần Ngưu nói thì dù có muốn hắn ta cũng chẳng bước chân vào được nơi đó, vì xung quanh có trận pháp bảo vệ.  

Lam Tâm Tiên Vương cũng chẳng nói cho Ngũ Sắc Thần Ngưu biết phương pháp cụ thể để tiến vào, chỉ bảo một khi có người hoàn thành được điều kiện nàng ấy đã đặt ra thì tất nhiên sẽ vào được Lam Tâm Cư.  

Dương Bách Xuyên đoán hẳn điều kiện đó có liên quan mật thiết tới Phong Tiên và Lục Nhĩ Mỹ Hầu.  

Tóm lại thì lên tới nơi khắc biết.  

Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã lên tới đỉnh núi, trước mắt chợt hiện lên một ngôi nhà với rường cột được chạm trổ tỉ mỉ, trước cửa có treo một tấm biển lớn ghi ba chữ Lam Tâm Cư, xung quanh quả nhiên có trận pháp bảo vệ, đứng từ phía xa đã cảm nhận được áp lực cường đại của kết giới.  

Không ngoài dự đoán, khi Dương Bách Xuyên bước lên phía trước, tới nơi chỉ còn cách cổng lớn tầm ba mét, thì lập tức bị một bức tường vô hình cản đường.  

“Đưa ta và Lục Nhĩ Mỹ Hầu lại gần trận pháp kết giới.” Đúng lúc này, Phong Tiên mở miệng.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên tức khắc lóe lên một tia sáng, hắn vươn tay áp đồng thời trứng núi và trứng thạch anh lên trận pháp kết giới.  

“Ầm…”  

Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên, một luồng gió mạnh thổi qua, kết giới biến mất.  

“Quả nhiên là vậy.”  

Dương Bách Xuyên than nhẹ một câu.  

Kế tiếp, hắn dẫn theo mọi người bước qua cổng lớn của Lam Tâm Cư. Mặc dù hai cánh cổng đang được đóng kín, nhưng sau khi kết giới biến mất, bất ngờ là chẳng có thêm trận pháp hay bẫy rập gì để bảo vệ nữa, chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã tự động mở ra.
Advertisement
';
Advertisement