Chuyện của Ruth coi như được giải quyết, Dương Bách Xuyên cũng đi tế điện Liễu Linh Linh, hiện tại hẳn muốn đi đến Đông Hải.
Sau khi xem qua Đông Hải trong đầu người chim Phyllis Yale, gần như 100% đây là di tích thượng cổ, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi xem.
Cũng may phát hiện sớm nếu không sẽ bị người chim nhanh chân đến trước.
Trong trí nhớ, Phyllis Yale cũng phát hiện vị trí dựa vào tàu ngầm, có linh lực dao động, chưa bắt đầu tìm kiếm cụ thể, dù sao trong trí nhớ Phyllis Yale chỉ biết ở nơi đó sự sự dao động linh lực cường đại, tàu ngăm cũng không đến gần được.
Cho nên lần này mới bắt tay với các tu sĩ Cửu Châu, trên danh nghĩa là đi dò xét, trên thực tế đám người chim này muốn tu sĩ Cửu Châu làm pháo hôi dò đường.
Đồ của Cửu Châu Đông Hải, sao có thế để cho đám người chim kia?
Dương Bách Xuyên có cảm giác chỉ cần là di tích xuất hiện trên Địa Cầu, tuyệt đối là đồ do văn minh thượng cổ để lại, tuyệt đối có nhiều thứ tốt.
Hắn từng đạt được kiếm Đồ Long trong hồ Tiên Nữ ở quê là chứng minh tốt nhất,
Địa Cầu là tổ giới trong miệng các thế lực cổ xưa ở Tu Chân Giới, cũng là thế giới gốc trong miệng sư phụ, thậm chí có cả Thăn Mộ Viên thần bí khó lường kia.
Mặc dù linh khí của Địa Cầu rất loãng nhưng lại cất giấu bí mật rất lớn.
Dù sao bây giờ cũng nhàn rồi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi nhìn xem, đối với các tu sĩ khác, độ sâu đáy biển mấy vạn mét rất khó cho việc tìm kiếm, nhưng đối với hẳn lại dễ như trở bàn tay.
Dùng thần thức kiểm tra tiểu Phượng Hoàng, trâu thần Ngũ Sắc và chồn nhỏ, thấy chúng nó đang lăn lộn ở phương Tây, Dương Bách Xuyên cũng không để ý đến nữa.
Chỉ cần không gây họa lớn, hẳn sẽ không quản, mặc bọn họ lăn lộn, tốt nhất lăn lộn xong tất cả thế lực cổ xưa ở phương Tây thì càng tốt.
Lần này Dương Bách Xuyên không vội ra ngoài, sau khi cất giấu hơi thở của mình, ở trong đám người hắn chỉ là người bình thường.
Cũng thay đổi bề ngoài của mình, bởi vì đầu bạc quá chói mắt.
Dọc đường đi hẳn muốn đi xem lại chốn cũ, du lịch hồng trần cũng là tu hành.
Trạm đầu tiên hẳn đi đến đại học hẳn từng học ở Cố Đô, đáng tiếc hiện tại đã không còn, thành thị trí tuệ thành lập, rất nhiều nơi đã thay đổi, di dời, cải tạo, chỉ có thể biết vị trí tổng quan, nhớ lại một chút.
Cảm thán một chút, Dương Bách Xuyên biến mất, xuất hiện ở công viên sinh thái Cố Đô năm đó.
Dương Bách Xuyên rất mừng khi công viên vẫn giữ lại một phần, nơi này vẫn là công viên, cái hồ năm đó thay đổi vận mệnh của hẳn vẫn còn.
Gòn các kiến trúc khác đã trở thành sản vật của thời đại mới.
Dương Bách Xuyên đứng bên hồ, nhìn người đến người đi, suy nghĩ bay loạn.
Hắn nhớ năm đó ở bên hồ, bạn gái và cô út của cô ta ghét bỏ hẳn nghèo...
Nhớ đến năm đó nhảy vào hồ cứu Vượng Tử, nhớ lại hình ảnh Triệu Nam hô hấp nhân tạo cứu hẳn, cũng nhớ lại sau khi sự thay đổi sau khi chạm vào hồ Càn Khôn, âm thanh của sư phụ vang lên trong đầu dọa hắn hoảng sợ, tưởng gặp phải quý..
Ký ức mấy trăm năm xẹt qua trong đầu như điện ảnh.
Đây là một phần cuộc đời của hẳn, cũng là một đợt lễ tẩy rửa đạo tâm cho hẳn.
Trong vô thức, đạo tâm của Dương Bách Xuyên. tĩnh lại, tâm linh và đầu óc như tiến vào trạng thái kỳ áo..
Vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên nguyên thần của Dương Bách Xuyên chấn động, sau đó hẳn mỉm cười.
Cảnh giới không nhúc nhích vài thập niên đã đột phá lên Phi Thăng trung kỳ.
Mặc dù chỉ là cảnh giới, không phải pháp lực tăng lên, nhưng hẳn đã bước ra một bước lớn.
Bởi vì hắn biết tu luyện càng cao, đặc biệt là giai đoạn cảnh giới Phi Thăng, muốn tăng lên một tiểu cảnh giới thì cực kỳ khó khăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!