Chỉ trong nháy mắt cảnh giới đã tăng lên, suy nghĩ đã rõ ràng, cũng nhìn rõ ràng, Dương Tinh Phó đã bước ra khỏi thế giới phàm tục.
Hắn nở nụ cười.
Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười. Quả nhiên đứa con trai này có ngộ tính thiên phú tốt nhất.
Dương Bách Xuyên quay trở lại đề tài vừa nãy, hỏi Dương Tinh Phó một lần nữa: “Tinh Nhị, vi phụ ban cho con một thứ, con có dám xin không?"
Lúc này hai mắt Dương Tinh Phó sáng ngời, khí chất toàn thân cũng thay đổi, tâm hồn đổi khác. Nếu nói trước đây khí tức trên người hẳn trầm lắng như nước hồ, thì hiện tại khí tức mà hẳn bộc lộ ra là sống lớn cuồn cuộn gầm gào, tràn đây phấn chấn và nhuệ khí.
Dương Tỉnh Phó nhìn Dương Bách Xuyên, trả lời: "Thưa phụ thân, con dám ạ. Hơn nữa, con muốn xin Trâu thần Ngũ Sắc bên cạnh phụ thân làm linh sủng của con”
Lần này đến lượt Dương Bách Xuyên sững sờ.
Con trai có thế hiểu ý hắn, tính cách trở nên cởi mở, có thể đột phá cảnh giới, đây là chuyện tốt.
Nhưng... Thứ hắn định tặng Dương Tinh Phó không phải là Trâu thăn Ngũ Sắc! Trâu thần Ngũ Sắc là tiên sủng tương đương Tán Tiên tứ chuyển, hơn nữa nó không có khế ước thần hồn với hẳn, giữa hắn và Trâu thần Ngũ Sắc chỉ có quan hệ hợp tác hữu nghị.
Bây giờ con trai đưa ra yêu cầu muốn để Trâu thần Ngũ Sắc làm tiên sủng, hắn phải làm sao mới ổn đây?
Dương Bách Xuyên có thể tưởng tượng được nếu hẳn đề nghị Trâu thần Ngũ Sắc làm tiên sủng của con trai, liệu con trâu cà lăm kia có trở mặt hay không.
Nhưng vừa rồi hắn đã chém gió banh nóc với con trai, nếu không làm được thì đúng là tự vả vào mặt mình.
Nhất thời tên họ Dương nào đó hơi bối rối.
"Khụ khụ khụ... À thì... Ừm, vi phụ đồng ý, con chờ ta thông báo là được" Cuối cùng tên họ Dương nào đó vẫn mở lời đồng ý.
Dương Tỉnh Phó vui mừng: "Cảm ơn phụ thân.”
"Tốt... tốt..." Tên họ Dương nào đó gượng gạo đồng ý.
Sau đó, hắn nhìn Âu Dương Nhạc Nhạc. Lần này hắn rất sợ lại xảy ra vấn đề, bèn dứt khoát vung tay, trong tay xuất hiện một chiếc chuông cổ. Dương Bách Xuyên nói với Âu Dương Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc à, cái này tên là chuông Trấn Hồn, vốn là pháp khí cường đại, vi phụ phải tôi rèn qua một lăn mới có thể cho con sử dụng. Nếu đấu với người cùng cảnh giới, sau khi rung chuông, chuông tấn công nguyên thần, con sẽ đứng ở thế bất bại.
Tu vi của con hơi yếu, vì vậy sau này con phải chăm chỉ tu luyện, không được lơ là. Ta hi vọng một ngày nào đó huynh muội các con đều phi thăng thành tiên..."
“Cảm ơn cha” Sau khi Âu Dương Nhạc Nhạc tháo gỡ khúc mắc với Dương Bách Xuyên, tính cách rất sáng sủa, là người có tâm cảnh tốt nhất trong mấy đứa trẻ.
Nàng gọi cha rất thân thiết, vô cùng vui vẻ nhận chuông Trấn Hồn.
Nghe vậy Dương Bách Xuyên cũng thầm vui vẻ. "Tuy hắn không tặng linh súng cho Âu Dương Nhạc Nhạc, nhưng chuông Trấn Hồn là pháp khí chân chính, không biết hồi xưa ma đầu Đại Tôn lấy đâu ra bảo vật này. Năm đó khi hắn đi cứu Bộ Thanh Mai, hắn đã cướp đoạt chuông Trấn Hồn.
Tuy nhiên món đồ này chuyên tấn công thần hồn, khá là hiểm độc, vì vậy Dương Bách Xuyên vẫn luôn đặt trong không gian bình Càn Khôn chẳng dùng đến Bây giờ vừa hay hắn tặng cho Âu Dương Nhạc Nhạc sử dụng.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nói: "Ta dặn dò mấy đứa các con câu này, tất cả phải nhớ kỹ cho ta.”
Đột nhiên hắn trở nên nghiêm nghị khiến năm đứa con chấn động. Đoàn Đoàn nghiêm túc vểnh tai lảng nghe. Phụ thân Dương Bách Xuyên không hay tức giận, nhưng một khi nghiêm lên thì bọn họ đều sợ hãi.
"Năm đứa các con nhớ cho kỹ, sau này nhất định phải đoàn kết, tương thân tương ái, huynh muội giúp đỡ lẫn nhau, đứa lớn chăm sóc đứa bé, đứa mạnh che chở đứa yếu, không được nảy sinh khoảng cách giữa các huynh muội. nếu không, vi phụ mà biết thì sẽ phạt nặng, các con đã nhớ chưa?" Giờ phút này Dương Bách Xuyên thể hiện dáng vẻ phụ thân nghiêm khắc.
"Con nhớ rồi ạ..."
Năm người nghiêm túc trả lời
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!