Đạo tâm vô hình vô dạng nhưng lại có ở khắp mọi nơi, trường hợp của Phong Tiên là do suy nghĩ ngay từ đầu của nàng, có thể là ấn tượng với Cửu Vĩ Thiên Đế và tam đại hộ pháp Thủy Thần quá sâu, dẫn tới bị ám ảnh mà không hề hay biết, vậy nên ở một hoàn cảnh tối tăm như điện Thủy Thần hôm nay, đạo tâm loạn là chuyện rất bình thường.
Nhưng cũng may bây giờ Phong Tiên đã khôi phục lại trạng thái.
Khi Dương Bách Xuyên và Phong Tiên đang nói chuyện với nhau, bên trong đại điện tối tăm và trống, trải, giọng nói của Thủy Thần hay nói đúng hơn là hậu duệ của Thủy Thần lại vang lên một cách thiếu kiên nhẫn: “Tiểu tử ngươi khẩu khí cũng lớn thật, bản thần cũng muốn xem thử, ngươi làm thế nào để đối phó với bản thân, trước tiên ngươi phải tìm thấy ta mới được, tiếp theo ta sẽ cho ngươi món khai vị nếm thử, cạc cạc cạc..."
Giọng nói của kẻ tự xưng là Thủy Thần vang lên đây đắc ý, vẫn đến từ mọi phương hướng, không thể phân biệt được nó ở đâu.
Khi giọng nói im bặt, cả đại điện đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó, thân hình của mấy người Dương Bách Xuyên đều thoáng cái biến mất, chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình đang ở trong nước.
Lúc này, đại điện thực sự biến thành một thế giới nước tĩnh lặng.
Nhưng nước không sâu lầm, có thể chỉ khoảng nữa mét, ở trên đầu gối.
Phản ứng đầu tiên của Dương Bách Xuyên là cảm thấy buồn cười, hẳn cười phá lên: “Này cái người nào đó, lẽ nào ngươi muốn dùng nước để nhấn chìm bọn ta sao? Chuyện này cũng quá buồn cười rồi thì phải?”
Nói thì nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên lại rất cảnh giác, trong hoàn cảnh như vậy, Thủy Thần triệu hoán nước, hơn nữa còn khiến bọn họ rơi xuống nước mà không có cảm giác nào, đây không phải là bản lĩnh mà người bình thường có thể làm được.
Còn có một điểm là, đường đường là hộ pháp Thủy Thần của Cửu Vĩ Thiên Đế sao có thể đơn thuần dùng nước để đối phó với bọn họ?
Dương Bách Xuyên ngoài miệng thì kiên cường nhưng bên trong lại ngập tràn cảnh giác.
Anh đang cảm nhận những thay đổi xung quanh mình nhưng không tìm thấy điều gì khác biệt.
"Cạc cạc cạc...Tiểu tử, ngươi thật sự cho rắng bản tôn chỉ có chút mánh khóe này hay sao, nếu như ngươi quả thật nghĩ như vậy thì đúng là chẳng có ý nghĩa, các ngươi cũng chỉ có một con đường chết, haha..."
Thủy Thần giống như là một người quy định trò chơi, giọng cười đầy ý chơi đùa vang lên.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn cố gắng tìm kiếm chân thân của Thủy Thần, thế nên hẳn không hề di chuyển, chỉ muốn tiếp tục nói chuyện với Thủy Thần.
Hắn truyền âm cho tiểu Phượng Hoàng và Phong Tiên, bảo bọn họ tìm kiếm vị trí của Thủy Thần.
“Thủy Thần cái chó má gì, nếu ngươi đúng là thần hộ pháp của Cửu Vĩ Thiên Đế, vậy thì quang minh chính đại đánh một trận, lén lút giả ma giả quỷ cái gì, chó má.” Dương Bách Xuyên mắng về nơi tối tăm không có ánh sáng.
Lúc này, giọng nói đắc ý của Thủy Thần vang lên: “Haha...tiểu tử, ngươi muốn dùng kế khích tướng? Trở về tu luyện thêm một vạn năm nữa, không gian nước tĩnh lặng này là thần thông độc quyền của bản thần, giở trò quỷ sau lưng là thú vui của ta, nhưng mà ngươi đã bất kính với bản thần, nếu ta không biểu hiện chút năng lực thì chẳng phải là có lỗi với ngươi hay sao?”
Dứt lời, trong bóng tối vang lên tiếng xé gió.
“Chuẩn bị phòng ngự !"
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi.
Bởi vì hẳn bỗng nhiên phát hiện hai chân ở trong nước giống như là bị đổ bê tông, cầm sâu vào bên trong, cho dù hắn dùng bao nhiêu pháp lực thì đều không thể cử động.
“Nước có vấn đề ~"
Phong Tiên lên tiếng, nhưng Dương Bách Xuyên nghe nàng nói như vậy thì lại rất bình tĩnh.
Ba người đều bị nước khóa lại.
“Cạc cạc cạc cạc..."
Từng tiếng xé gió từ mọi phía.
Ngọn lửa khắp người tiểu Phượng Hoàng bay vọt lên, lập tức tản ra bao trùm lấy ba người ở bên trong.
Dương Bách Xuyên dùng bộ đồ bảy màu, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trong bóng tối.
Ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng vừa bùng lên đã rọi sáng bán kính trăm mét, mọi người đều có thể nhìn rõ thứ gì đang đột kích.
Từng cây nhũ băng đang lao tới.