"Đó chính là Chân Tiên sao?"
Dương Bách Xuyên ngước nhìn bầu trời, một người đàn ông mặc cẩm bào hoa lệ bước ra từ cái lỗ lớn, nhìn giống như các vương công quý tộc bước ra khỏi cung điện như trong phim truyền hình cổ trang.
"Cấp bậc Kim Tiên Hậu Kỳ, ngươi chuẩn bị chạy trốn đi, với thực lực tu vi hiện giờ của ta, không giữ chân hẳn được bao lâu." Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn chằm chằm bầu trời nói.
Đây cũng là lần thứ hai Dương Bách Xuyên nghe Lục Nhĩ Mi Hầu bảo hẳn trốn.
Ý tứ rất rõ ràng, ta sẽ cản vị tiên nhân này lại, ngươi mau chạy đi, hai chúng ta không đối phó nổi.
Cho dù là lúc này, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không nói như trước đây, ta tặng ngươi ba sợi lông khi, ra tay ba lần đã đủ rồi, chúng ta không ai nợ ai.
Mà là kiên quyết muốn bảo vệ hắn.
Dương Bách Xuyên có cảm động không?
Cảm động, cảm động đến nỗi trong lòng đang run lên
Đời này của hẳn quen biết rất nhiều Yêu Tộc, nhưng có thể cùng hẳn đồng sinh cộng tử lại rất ít.
Năm đó Vượn Trắng đã làm vậy, nên hẳn đã cùng với Vượn Trắng - Bạch Khởi kết nghĩa huynh đệ.
Chỉ là mấy năm nay không có tin tức gì của Bạch Khởi, Dương Bách Xuyên đã tìm kiếm nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được tin tức gì.
Đối với Bạch Khởi, hẳn đã để trong lòng rất lâu, lần này rời khỏi Tu Chân Giới đến Tiểu Yêu Giới và đảo Tán Tiên, sao thiếu được tâm tư muốn tìm kiếm đại ca kết bái Bạch Khởi chứ.
Hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm...
Lúc này nghe Lục Nhĩ Mi Hầu nói vậy, Dương Bách Xuyên cảm động, đồng thời cũng nảy sinh ý nghĩ muốn kết bái huynh đệ với Lục Nhĩ Mi Hầu.
Trước đây gọi Lục Nhĩ đại ca là vì tôn trọng người ta đã giúp đỡ mình.
Nhưng giờ khắc này, hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng.
Dương Bách Xuyên nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, đột nhiên quỳ xuống trước cổng cung Chí Tôn: "Lục Nhĩ đại ca, hôm nay cùng sinh cùng tử, ngươi cũng đừng khuyên ta chạy trốn nữa, nếu hôm nay có thể không chết, chúng ta hãy làm huynh đệ đi. Dương Bách Xuyên ta xin thề với trời đất và chí tôn Thiên Tà của cung Chí Tôn, dù hôm nay ngươi có đồng ý hay không, ta cũng muốn làm huynh đệ với ngươi."
"Ngươi..." Lục Nhĩ Mi Hầu ngây ra một lúc, trong mắt hiện lên một tia khác thường, vừa định mở miệng nói gì đó.
Nhưng phía chân trời vang lên một tiếng nổ vang, vị tiên nhân trong đại động Ngũ Sắc rốt cuộc cũng hoàn toàn ra ngoài, cắt ngang cuộc trò chuyện của Lục Nhĩ Mi Hầu và Dương Bách Xuyên.
"Đứng dậy đi, chúng ta đánh một trận với Kim Tiên thực sự kia."
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay đỡ Dương Bách Xuyên lên, cả người tỏa ra tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Lúc này, người mặc cẩm bào màu vàng phía bên kia chân trời từng bước chậm rãi đi xuống.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, đối phương rõ ràng đi rất chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã từ phía chân trời đi tới cách bọn họ ba mươi thước.
Núi Chí Tôn không ngừng có sấm sét, nhưng không hề làm tổn thương hắn ta.
Trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên, đối phương chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.