Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân vừa bước ra khỏi Đại La Tiên Phủ đã bị khung cảnh đông đúc, tấp nập trước mắt dọa sợ ngây người.
Tập trung cảm nhận hơi thở thì mạnh yếu đều có.
Đỗ Kiệt Bân nhỏ giọng nói: “Bách Xuyên à, rắc rối lớn rồi, lời Yến Vô Sơn nói hình như là... thật đó, môn chủ Yến Vô Lượng của Thượng Huyền Tiên Môn đích quả nhiên đã chờ sẵn bên ngoài.”
Dương Bách Xuyên hướng mắt nhìn theo Đỗ Kiệt Bân, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Từ ánh mắt của Đỗ Kiệt Bân, hắn có thể xác nhận người này chính là môn chủ Yến Vô Lương của Thượng Huyền Tiên Môn, tiên môn đứng đầu thế giới Đại Thanh tiên sơn.
Cùng lúc này, dù cách một khoảng xa, nhưng khi Dương Bách Xuyên hướng mắt nhìn về phía Yến Vô Lượng, ông ta cũng trợn trừng mắt nhìn lại họ chằm chằm, hận ý nơi đáy mắt vô cùng dày đặc, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Dương Bách Xuyên và Đỗ Kiệt Bân đã chết cả trăm lần rồi.
Mà vẻ mặt quắc thước cùng khí chất cường đại của Yến Vô Lượng cũng. ngầm xác nhận đây là một con người vô cùng cao ngạo, bướng bình.
Về phần Dương Bách Xuyên, ấn tượng đầu tiên của hẳn với Yến Vô Lượng chỉ có đúng một từ thôi “ngông cuồng”.
Dương Bách Xuyên đưa mắt nhìn quanh một lượt, Đỗ Kiệt Bân nói đúng, xem ra lần này gặp phải rắc rối lớn rồi.
Không bàn đến những người khác, chỉ xét mỗi các cao thủ đứng bên cạnh Yến Vô Lượng thôi nhé, xem chừng đều là người của Thượng Huyền Tiên Môn, số lượng phá trăm, trong đó có hơn hai mươi Chân Tiên, bốn Kim Tiên, bao gồm cả Yến Vô Lương, không khác tình báo của Đỗ Kiệt Bân lúc trước bao nhiêu.
Nhưng đây là còn chưa kể tới người của các tiên môn khác, nếu Yến Vô Lượng ra mặt nhờ vả, kiểu gì cũng sẽ có người giúp một tay thôi.
Mà tính sơ thì ở đây có hơn cả ngàn tiên nhân, cục diện không nhỏ chút nào. Lúc này, Dương Bách Xuyên thật sự sầu chết đi được, vội truyền âm với Đỗ Kiệt Bân, nói: “Lão Đồ này, lát nữa cứ nghe theo ta mà hành động, cũng đừng
trách ta ra tay quá nặng, xin lỗi ngươi...”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Đỗ Kiệt Bân chẳng hiểu mô - tê gì cả: “Ngươi đang nói gì vậy, sao phải xin lỗi...?”
Nhưng vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên đã bất ngờ tung chưởng đánh về phía hẳn ta.
“Bốp.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, không thể nào trở tay kịp.
Vì quá bất ngờ, không kịp đề phòng nên Đỗ Kiệt Bân đã ăn trọn một chưởng của Dương Bách Xuyên, nhưng không phải vì hắn ta bất cẩn, mà vì vốn dĩ hắn ta
không hề đề phòng Dương Bách Xuyên.
Một chưởng này của hắn trúng ngay ngực Đỗ Kiệt Bân, “vù” một tiếng, cả người Đỗ Kiệt Bân bay ra ngoài, thậm chí còn hộc máu giữa không trung.
Hắn ta mở to hai mắt, không dám tin những chuyện vừa xảy ra là thật, Dương Bách Xuyên thế mà lại xuống tay với hắn ta ư?
Nhất thời, đầu óc Đỗ Kiệt Bân trở nên trống rỗng, như lọt vào sương mù. Có nằm mơ hắn ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, Dương
Bách Xuyên là người bạn mà hắn ta công nhận, hai người từng cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ, thậm chí là phút giây sinh tử.
Thế thì tại sao hắn lại ra tay đối phó mình chứ?
Ngay lúc Đỗ Kiệt Bân bay ngược ra ngoài, không hiểu chuyện gì hết trơn, thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng mắng chửi của Dương Bách Xuyên.
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên âm trầm quát: “Đỗ Kiệt Bân, ngươi dám gọi nhiều viện binh như vậy tới đối phó ta, được, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này, lần sau gặp lại chắc chắn sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên xoay người bỏ chạy.
Tận lúc này, Đỗ Kiệt Bân mới nghĩ thông suốt mọi chuyện, lý do Dương Bách Xuyên bất ngờ đánh hắn ta một chưởng, là vì muốn phân rõ giới hạn với hẳn ta, hay nói đúng hơn là không muốn liên lụy tới hắn ta.
Bởi suy cho cùng thì người giết chết Yến Ngũ Xích là Dương Bách Xuyên, chứ không phải Đỗ Kiệt Bân.
“Dương Bách Xuyên, mả cha nhà ngươi.” Sau khi hiểu ra, Đỗ Kiệt Bân tức giận mắng lớn, trong lòng lại vô cùng cảm động.
Thế nào là bạn bè chí cốt?
Chính là như Dương Bách Xuyên vừa làm đấy, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều lo lắng cho đối phương.
Miệng thì trù yểu mắng hắn, nhưng hai mắt Đỗ Kiệt Bân lại ửng đỏ, lòng thấy ấm áp vô cùng.
Hắn ta rất cảm động vì sinh thời có thể gặp được một người bạn tốt như Dương Bách Xuyên.
Đồng thời, Đỗ Kiệt Bân cũng cảm thấy tức điên lên được, đã hứa sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn, thế mà Dương Bách Xuyên nhà ngươi lại hành động thế này là sao?
Tưởng Đỗ Kiệt Bân ta đây là một kẻ thích bỏ gánh giữa chợ hả, xem thường. nhau quá rồi đấy.
Đương lúc Đỗ Kiệt Bân tính mở miệng giải thích thì đã quá muộn, bởi vì Yến Vô Lượng đã ra tay rồi, ông ta chĩa thẳng mũi dùi về phía Dương Bách Xuyên: “Ranh con, ngươi là Dương Bách Xuyên đúng không?”
Yến Vô Lượng vừa nói, vừa phất tay ra hiệu để một Kim Tiên bên cạnh mình tiến lên chặn đường hắn.
Về phần Dương Bách Xuyên, kỳ thật hắn đã biết sẽ không thể nào dễ dàng chạy trốn được, chỉ cần không liên lụy tới Đỗ Kiệt Bân là tốt rồi, bèn dứt khoát đứng yên tại chỗ, hét lớn: “Là ta.”
“Ha ha, cũng có chút khí phách đấy, dám dũng cảm thừa nhận, tốt lắm, ta tên Yến Vô Lượng, hẳn ngươi cũng biết lý do bổn tọa tìm tới ngươi nhỉ?” Yến Vô Lượng híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là lúc tính nợ nần, thế nên Dương Bách Xuyên vô cùng thức thời bảo: “Biết chứ, ta không chỉ giết con trai Yến Ngũ Xích của ngươi, còn giết luôn đệ đệ Yến Vô Sơn, à, phải rồi, ngoài ra còn vô số đệ tử tiên môn nữa, ha ha, bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì thử tới giết ta xem, còn không thì để yên cho ta đi”
Những phát ngôn bốc đồng của Dương Bách Xuyên đã khiến Yến Vô Lượng sững sờ, nhất thời không kịp hoàn hồn.
Theo cốt truyện thường gặp thì phải là tên nhóc này vội quỳ xuống cầu xin tha thứ chứ?