Không ai biết cái bóng xuất hiện trong sương mù là gì?
Trông nó khác với những ma hồn thượng cổ trước đó, bởi vì cảm giác khí tức rất khác biệt, cộng thêm ma khí âm sát rất nặng, vượt xa những ma hồn thượng cổ trước đó.
Rốt cuộc đó là thứ gì, trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng.
Mọi người cũng đề phòng theo phương pháp của Dương Bách Xuyên, có thể đối phó bất cứ lúc nào.
Hình Uyên Minh đương nhiên cũng nghe thấy phương pháp do Dương Bách Xuyên quát lên, bọn họ đều là những lão quỷ đã tu luyện nhiều năm, trong đầu vừa nghĩ đến phương pháp Dương Bách Xuyên nói đã tự nhiên hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Lúc này Hình Uyên Minh mới phản ứng lại, sở dĩ Tiên Minh Luyện Tạo không có tổn thất là bởi vì bọn họ đã sớm biết được điểm yếu để đối phó với ma hồn thượng cổ, Phương Tĩnh Thiên cũng là người hưởng lợi.
Chỉ có những người ông ta dẫn theo mới thực sự là tổn thất nặng nề.
Hình Uyên Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp theo bất kể thế nào cũng phải theo sát Dương Bách Xuyên, tiểu tử này đúng là một người tài.
Nghĩ đến đây, Hình Uyên Minh hét lên với hai thuộc hạ trước mặt: "Làm theo những gì Dương đạo hữu nói......"
Hình Uyên Minh vừa mới nhắc nhở thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người.
Ông ta nhắc nhở muộn rồi.
Chỉ thấy hai tên thuộc hạ bị cuốn vào trong sương mù trong nháy mắt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Muốn nghĩ cách giải cứu cũng không kịp.
Sắc mặt Hình Uyên Minh xấu xí và đau đớn, ông ta lại mất thêm hai tên thuộc hạ.
Biểu cảm này của ông ta cũng lọt vào mắt Dương Bách Xuyên, so với Phương Tĩnh Thiên, hắn có ấn tượng tốt với Hình Uyên Minh hơn. Bởi vì dù gì Hình Viên Minh cũng tỏ ra vẻ đau đớn khi nhìn thấy hai tên thuộc hạ của mình bị cuốn vào sương mù dày đặc hoặc có thể gọi là ma khí, điều này cho thấy ông ta quan tâm chính là người quan tâm đến thuộc hạ.
Không giống như Phương Tĩnh Thiên, lão tiểu từ này không hề có chút xao động nào khi thấy thuộc hạ của mình biến mất, sắc mặt rất lạnh nhạt.
Đây là điều khiến Dương Bách Xuyên không thích.
Xét cho cùng, Dương mỗ cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy khi nhìn thấy biểu cảm của Hình Uyên Minh, hắn rất có thiện cảm với Hình Uyên Minh.
Mặc dù Hình Uyên Minh là loại người rất đáng ghét, nhưng có vẻ như sự đáng ghét của Hình Uyên Minh chỉ là mặt ngoài sáng.
Mà Phương Tĩnh Thiên lại là một người rất tâm cơ.
Nhưng Dương Bách Xuyên không quan tâm, nếu lão tiểu tử Phương Tĩnh Thiên dám làm chuyện ác, hắn cũng dám giết ông ta.
……
Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy sương mù dày đặc cuốn lấy hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng trừ cái đó ra thì chẳng nhìn thấy gì cả, không ai biết hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh đã xảy ra chuyện gì trong sương mù, bọn họ gặp phải cái bóng là vật thế nào và có chỗ đáng sợ không?
Mọi người đều cảnh giác với những điều chưa biết, không dám bốc đồng đi mạo hiểm.
Dù sao sương mù dày đặc cỡ này cũng là hắc ma khí nồng nặc, bên trong còn ẩn giấu một sinh linh mà mọi người không biết.
Chỉ có thể đứng nhìn hai tên thuộc hạ của Hình Uyên Minh bị cuốn đi và biến mất trong sương mù.
Tuy nhiên, vào lúc này, sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên bốn phía, giống như một trận cuồng phong bộc phát, trong nháy mắt đang cuốn về phía mọi người.
Nó giống như một cơn sóng biển, trong phút chốc, mọi người đều chìm vào bóng tối....
Tất cả đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc.
"Ầm ầm ầm...."
"A a a a a a...."
Trong chốc lát, có tiếng sấm trầm đục vang lên, còn có tiếng kêu thảm thiết kinh khủng.
Nhưng cũng may phản ứng của hầu hết mọi người đều không chậm, nhờ có sự nhắc nhở của Dương Bách Xuyên trước đó, tất cả mọi người đều nhanh chóng phóng ra hoả diễm.
Đột nhiên, hoả diễm thiêu đốt toàn thân chiếu sáng không gian xung quanh......
Dương Bách Xuyên lập tức nhìn thấy khung cảnh xung quanh, hắn muốn nhìn thấy trong sương mù rốt cuộc đang ẩn giấu vật quái quỷ gì?
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi khí lạnh.
"Rít ~"
Hắn nhìn thấy......
Tất cả mọi người đều bị ma hồn thượng cổ vây quanh.
Đích thật là ma hồn thượng cổ, thế nhưng…
Ma hồn thượng cổ gặp phải lần này khác với lần trước.
Những ma hồn thượng cổ này trông có vẻ khủng khiếp hơn nhiều so với những ma hồn thượng cổ trước đó.
Rõ ràng là tồn tại ma hồn thượng cổ cao cấp hơn.
Cũng chính vào lúc này, chim Thần Ma ở trên vai Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Gà yếu, cẩn thận một chút, những ma hồn thượng cổ này không phải như những tiểu ma hồn trước đó, chúng đều là đại ma hồn thuần nhất sắc. Mặc dù Tiên Hoả và Tiên Hồn của các ngươi vẫn có hiệu quả chống lại những đại ma hồn này, nhưng bọn chúng cũng có khả năng chống cự, vì vậy hãy chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn đi."
Dương Bách Xuyên nghe thấy chim Thần Ma nói, lúc này hắn cũng âm thầm gật đầu, hắn đương nhiên cũng nhìn ra một số điểm khác biệt.
Hắn mở miệng hô to với mọi người: "Tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt, mọi người cùng phòng thủ, nếu không chúng ta sẽ bị cuốn vào trong đó và bị giày vò đến chết, sẵn sàng chiến đấu để mở một đường máu rồi xông ra thôi, đây là những đại ma hồn cao cấp hơn rồi."
"Biết rồi ~"
"Đã hiểu..."
Hàng loạt âm thanh hô ứng vang lên liên tục.
Lúc này, bất kể là Phương Tĩnh Thiên hay là Hình Uyên Minh thì đều đáp lại Dương Bách Xuyên, hai lão cáo già này biết nếu không đồng lòng thì kết quả sẽ thật sự giống như Dương Bách Xuyên nói, tất cả mọi người đều sẽ bị giày vò đến chết.
Cho nên lúc này không ai dám lơ là.
Nếu không, dựa theo tính tình của Dương Bách Xuyên, hắn chắc chắn sẽ oán trách bọn họ.
"Giết~"
Dương Bách Xuyên hét lớn, sau đó vung vẩy kiếm Đồ Long trong tay, kiếm khí tung hoành bại phát kèm theo sự gia trì của Thanh Liên Tiên Hoả và Tiên Hồn.
Hắn là người đầu tiên xông ra, dưới kiếm khí, đại ma hồn đang ngăn cản trước mắt hắn dường như hiểu được sự nguy hiểm từ thanh kiếm của Dương Bách Xuyên, bọn chúng nhao nhao né tránh.
Tuy nhiên, vẫn có bốn năm đại ma hồn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên chém trúng.
Có tiếng hét thảm thiết phát ra, sau đó hóa thành một chùm ma khí tiêu tán, cũng có một số bị liên luỵ nhưng không tiêu tán mà phát ra tiếng rống giận trầm đục rồi né tránh.
Trong bóng tối, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy những đại ma hồn này hiện ra hai con mắt đỏ thẫm.
Đây là một điểm khác biệt so với những tiểu ma hồn trước đó, nhưng những tiểu ma hồn trước đó không để lộ hình dáng, dáng vẻ lộ ra ngoài nhìn qua chỉ là một chùm ma khí bao phủ.
Công kích của những người khác cũng bạo phát vào lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn ra được lần này tất cả mọi người đều xuất ra toàn lực rồi. Nhưng hễ đại ma hồn nào trúng đòn công kích của đám người Đinh Hoà Bình thì đều tiêu tán, còn những đại ma hồn chịu công kích của Đại La thì lại không tiêu tan, cho dù bị công kích đánh tan thì vẫn có thể ngưng tụ lại lần nữa.
Điều này cho thấy rõ nguyên nhân là do chênh lệch về thực lực.
Nhưng những điều này đối với bọn họ đã đủ rồi, ít nhất những người ở cấp bậc Hỗn Nguyên này đều có thể lao ra chiến đầu cùng mọi người.
"Vù vù ~"
Dương Bách Xuyên dẫn đầu lao về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn còn ở phía trước, đó là đi tìm Lạc Dương.
Đinh Hoà Bình vẫn cầm Tiên Minh Lệnh trong tay và ở bên cạnh hắn, khí tức linh châu của Lạc Dương vẫn chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
Chính là tiếp tục xông về phía trước.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến vẻ mặt Dương Bách Xuyên trở nên nghiêm trọng.
Hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp những đại ma hồn này.
Ngay khi bọn họ xông ra được hai mươi, ba mươi mét, những đại ma hồn xung quanh đột nhiên sắp xếp thành đội ngũ.
Thế mà lại biến thành một trận pháp.
Giống như một bức tường ngăn cản trước mặt bọn họ.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang vọng khắp không gian.
"Sát trận~"