Đội của Dương Bách Xuyên và đội quỷ tu đều dừng lại, đứng đối diện nhau cách 2-30 mét.
Ngay sau đó âm thanh đều nhịp vang lên.
“Rầm ~”
Mọi người bao gồm Dương Bách Xuyên đều không dự đoán được cảnh tượng này.
Một đội ngũ gồm hơn 1000 Qủy Tiên quỳ một gối xuống đất.
Ngay sau đó một tiếng bước chân vang lên, một người giống như tướng quân đi ra từ trong đội ngũ, đầu đội khôi giáp không thấy rõ mặt, nhưng đám người Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được thực lực của tướng quân Qủy Tiên này đạt đến Đại La đỉnh phong.
Trong tay hắn ta dẫn theo một người, hay nói cách khác một ma hồn tràn đầy khí đen.
Sau khi bước lên phía trước, đột nhiên ném ma hồn trong tay tại chỗ, Qủy Tiên mặc khôi giáp bạc đi về phía Dương Bách Xuyên, cách khoảng 3 mét mới dừng lại, chậm rãi gỡ khôi giáp trên đầu xuống, kích động quỳ một gối xuống đất hô to “Mông Điềm bái kiến ân chủ”.
Hơn 1000 Qủy Tiên phía sau cùng hò hét theo.
Dương Bách Xuyên chấn động trợn mắt há mồm, giật mình nhìn Qủy Tiên đang quỳ gối trước mặt mình,
“Ngươi… Ngươi là Mông Điềm?” Một lúc sau Dương Bách Xuyên mới nói chuyện.
“Chính là mạt tướng.” Mặc dù Mông Điềm là Qủy Tiên nhưng vẫn giữ thói quen của tướng lãnh, tự xưng mạt tướng.
Dương Bách Xuyên nhìn Mông Điềm và hơn 1000 binh tướng Qủy Tiên phía sau hắn ta, than thở một hơi.
Năm đó ở quê hương, lần đầu tiên gặp Mông Điềm ở lăng Thủy Hoàng thành Đại Tần, trước khi rời đi hắn đã cho hắn ta một bộ công pháp quỷ tu , thật ra cũng chỉ muốn tạo thiện duyên.
Về mặt khác, hắn nhìn ra được binh lính đi theo Mông Điềm đều là linh thể, rất thích hợp tu luyện quỷ đạo, không muốn bọn họ lãng phí thiên phú.
Lần thứ hai trở về cũng đi qua Thần Mộ Viên thành Đại Tần nhưng không gặp lại Mông Điềm. Lúc đó hắn còn cố ý hỏi thăm cả ở Sơn Hải giới và Tu Chân giới liệu Mông Điềm có mang theo binh của hắn ta tiến vào giới tu giả hay không.
Nhưng không nhận được tin gì cả.
Tính lên đã hơn 2000 năm chưa gặp.
Không ngờ hôm nay sẽ gặp lại Mông Điềm ở không gian nghịch chuyển âm dương dưới thành Tiên Đan Tiên giới này.
Hơn nữa lần này Mông Điềm còn giải vây giúp hắn.
Dương Bách Xuyên cảm thán có một số chuyện trên thế gian do số trời.
Gieo nhân nào trồng quả đó!
Năm đó hắn ban công pháp quỷ tu cho Mông Điềm, bây giờ Mông Điềm lại cứu hắn.
Hiện tại đại ma hồn đã biến mất, ở đây vô cùng yên tĩnh, Dương Bách Xuyên đỡ Mông Điềm lên: “Mông tướng quân đứng lên đi. Từ biệt hơn 2000 năm, sao ngươi lại đến nơi này?”
Sau khi binh tướng đứng sau Mông Điềm đứng dậy, lúc này Mông Điềm mới nói: “Cũng nhờ công pháp tu luyện năm đó ân chủ ban cho chúng ta… Sau khi tu luyện mấy trăm năm ở Đại Tần, ta mang theo các tướng sĩ rời khỏi Từ Ly cung đi vào Sơn Hải giới, nhưng không tìm được ân chủ. Chúng ta là quỷ tu, trời sinh nhạy cảm với nơi âm, sau khi tìm kiếm được một nơi cực âm ở Sơn Hải giới, nhưng không ngờ lại tiến vào Tu Chân giới luôn.
Sau đó chúng ta trải qua những tháng ngày trốn đông trốn tây, tồn tại ở nơi hoang dã âm u chứ không dám tiến vào thế giới phồn hoa của Nhân tộc Tu Chân giới, bởi vì đối với người tu chân thì chúng ta là lô đỉnh tu luyện…
Ở nơi hoang dã cũng có sinh linh đáng sợ hơn ở đó, ngày nào chúng ta cũng chiến đấu tu luyện… Hơn 3000 người ban đầu cũng chỉ còn lại hơn ngàn…
Sau đó chúng ta tu luyện thành công độ kiếp, chúng ta vô ý tiến vào di tích cổ, kết quả phát hiện trận pháp cổ xưa, tất cả chúng ta bị cuốn vào trong đường hầm không gian…