Tới tận lúc này, Luyện Tạo Tiên Minh và điện Ma Đan mới chính thức liên minh với nhau. Tiếp sau đây, mọi người sẽ cùng tiến cùng lùi, điều Dương Bách Xuyên xem trọng ở Hình Uyên Minh là tính cách bộc trực, thẳng thắn, không giống Phương Tịnh Thiên, lúc nào cũng mưu đồ toan tính.
Kiểu người này rất đáng để hợp tác.
Với cả trong mắt Dương Bách Xuyên, chiêu tấn công bằng ma đan của điện Ma Đan tuy rất kỳ quái, nhưng vô cùng mạnh, nếu Hình Uyên Minh đồng ý gia nhập thì chẳng khác nào đang lắp thêm cánh cho hắn. Thế nên Dương Bách Xuyên mới chọn Hình Uyên Minh, dành cho hắn ta sự tôn trọng mà hắn ta đáng được nhận, suy cho cùng thì ở chỗ này, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là nhiều một kẻ thù.
Về phần lão già Phương Tịnh Thiên, Dương Bách Xuyên tạm thời không suy xét tới, bởi lòng dạ của lão thật sự quá thâm độc. Vì vậy, trước mắt cứ làm lơ lão ta cho khỏe. Lão muốn đi theo thì cứ việc theo, chỉ cần không gây thêm rắc rối cho hắn là được. Còn nếu Phương Tịnh Thiên không biết tốt xấu… thế thì có giết cũng chẳng sao.
Sau khi chấp nhận Hình Uyên Minh, Dương Bách Xuyên bảo Mông Điềm tiếp tục dẫn đường!
Hiện tại họ đã cách cung điện thứ nhất rất gần. Thật ra Mông Điềm cũng chỉ biết sơ lược chứ chưa từng đặt chân tới chín cung điện lớn lần nào.
Vì mục tiêu của Dương Bách Xuyên quá rõ ràng nên đoàn người đã đi ngang qua chín cung điện lớn, tiến thẳng một mạch tới cung điện nằm ở trung tâm.
Còn Lạc Dương có ở đó hay không thì đến nơi tìm rồi biết. Linh châu Khí Tức trong tay Đinh Hòa Bình cũng chỉ hướng vào sâu bên trong cung điện, giờ ngẫm lại khả năng cao là đang ở trong rồi.
Trong thế giới tăm tối, âm U này, nhờ có những quỷ tiên của Mông Điềm dẫn đường mà họ tránh được không ít phiền phức, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trước một tòa cung điện.
Đối diện với cung điện nguy nga tráng lệ, họ phát hiện đúng là kiến trúc giữa Ma tộc và Nhân tộc có sự khác biệt cực kỳ lớn. So với kiến trúc của Nhân tộc thì thoạt nhìn, cung điện của Ma tộc không xinh đẹp, thẩm mỹ bằng, nhưng lại mang tới cho con người ta cảm giác nặng nề, vững vàng.
Ví dụ như cung điện trước mắt họ đây được xây từ những tảng đá to lớn, mỗi tầng cao tầm năm mươi, sáu mươi mét. Cửa cung trông có vẻ rất nặng, bên trên còn khắc ma văn kỳ lạ gì đó.
“Trong số mọi người có ai đọc được ma văn khắc bên trên không?” Dương Bách Xuyên quay sang hỏi nhóm Đinh Hòa Bình đứng bên cạnh.
“Đây là ma văn thời thượng cổ, bọn ta không đọc được, bởi mỗi một thời đại sẽ có chữ viết cũng như nền văn minh đặc trưng riêng, ngoài ra thì kể từ sau thời thượng cổ, về cơ bản toàn bộ Ma tộc đã bị các tiền bối ở Tiên Giới tiền bối tiêu diệt gần hết, dù có người may mắn sống sót cũng sẽ chọn cách biến mất không để lại bất cứ dấu vết gì, sau đó ẩn mình trong bóng tối. Thế nên tiên nhân thời nay không quá hiểu biết về văn minh của Ma tộc.” Đinh Hòa Bình giải thích.
“Mông Điềm, ngươi có đọc hiểu được ma văn đó không?” Dương Bách Xuyên quay sang hỏi Mông Điềm, hy vọng Mông Điềm có thể đưa ra một câu trả lời hợp ý hắn. Nếu muốn xâm nhập vào di tích cung điện của Ma tộc, tốt nhất là phải có chút hiểu biết về nó, chứ mà cứ mù quáng đâm đầu vào trong khi chẳng có tí kiến thức nào thì chưa biết chừng sẽ chịu thiệt lớn.
“Hình như trên cửa ngoài chữ viết còn khắc cả đồ đằng nữa.” Bảo Thuận Quang nói.
Dương Bách Xuyên tiến lên quan sát thật kỹ, quả nhiên trên cánh cửa đá vừa dày vừa nặng này, ngoài những chữ viết cứng cáp của Ma tộc thì còn hai tấm đồ đằng cao tầm mười mét, rộng sáu mét nằm hai bên trái phải của cửa. Mặc dù không đọc được ma văn, nhưng nếu chịu cân nhắc tỉ mỉ thì họ vẫn có thể xem hiểu hai bức đồ đằng này.
Đây là hai bức tranh phác họa lại quái vật hai đầu, một đầu là người, còn đầu kia là thú, nhìn tổng thể lại khá giống loài chó.
Tất cả mọi người cùng lại gần xem thử, nhưng không một ai biết sinh vật được khắc họa trên đó là loài gì.
“Chủ nhân, ta đề nghị cứ đi thẳng vào trong là được, dù sao chúng ta cũng đâu phát hiện điểm gì bất thường, không thì chúng ta đừng xông vào, kiếm đường vòng mà đi là được rồi.” Bảo Thuận Quang là người khá bộp chộp, lúc này không chịu được mà mở miệng.
Lúc này, Mông Điềm lại là người phản bác: “Không được, không đi vòng qua những nơi khác được đâu, dựa theo ký ức của ma hồn mà ta cắn nuốt, muốn tới cung điện trung tâm nhất định phải đi xuyên qua chín cung điện lớn này, bởi vì con đường dẫn tới cung điện kế tiếp nằm ở trong đại diện của cung điện phía trước.
Với cả xung quanh cung điện là tường thành cao lớn, nguy nga, bên trên ẩn chứa thứ sức mạnh cấm kỵ của Ma tộc, có thể nói nhiệm vụ của chúng là lá chắn bảo vệ cung điện trung tâm, thế nên cực kỳ nguy hiểm, chúng ta không còn đường khác để đi đâu. Quan trọng nhất là lần trước, lúc do thám hơi thở tỏa ra từ cung điện trung tâm, ta cũng từng trèo tường thành vào trong xem xét, nhưng với thực lực của mình hiện tại lại chẳng chịu nổi ba nhịp thở, còn suýt chút nữa hồn phi phách tán.”
“Chậc, còn có chuyện đó nữa sao.” Bảo Thuận Quang không nói nữa, ở chỗ này, lời của Mông Điềm có uy quyền rất lớn, vì người ta đã tu luyện tại đây hơn ba nghìn năm, tất nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn họ rồi.
“Thôi đủ rồi, nếu đã vậy, xem ra chỉ còn mỗi cách xông thẳng vào chín cung điện lớn một lần, phúc họa song hành, có lẽ cung điện này vô cùng nguy hiểm, nhưng bên trong lại cất chứa thiên tài địa bảo của Ma tộc đấy, thế nên mọi người hãy vực dậy tinh thần, cùng ta tiến vào cung điện.” Bấy giờ, Dương Bách Xuyên đã hạ quyết tâm. Không phải chỉ là Ma Cung thượng cổ thôi sao, có thể khủng bố tới cỡ nào chứ, có khi rất nhiều thứ đã sớm biến mất theo dòng lịch sử mấy nghìn năm rồi cũng nên.
Thông thường thì phần lớn cảm giác sợ hãi đều do chính con người ta tự ảo tưởng ra mà thôi.
“Lão Đinh, ngươi thử mở cửa xem sao.” Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Đinh Hòa Bình.