“Nhìn kỹ hẵng nói, có lẽ thực lực thủ đoạn của Mông Điềm cũng đủ để đánh bại lão Ma Hồn này.” Dương Bách Xuyên nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, quả nhiên Mông Điềm đã phát lực.
Cũng không biết hắn ta dùng bí pháp gì, chỉ thấy âm lôi lóe lên trong tay hắn ta.
Lão Ma Hông phát ra tiếng hét thảm thiết: “A…”
“Trấn!”
Mông Điềm gằn giọng nói.
Dưới sự trấn áp của Mông Điềm, chỉ trong nháy mắt thân thể khổng lồ của lão Ma Hồn đã co lại như người bình thường, ma khí ngập trời cũng biến mất, hơn nữa còn đang không ngừng áp súc.
Cảnh tượng này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này đã được giải quyết.
Dương Bách Xuyên cũng nghĩ như vậy bởi vì hắn biết rõ Phong Đô Quyết hiểu biết Qủy Tu đạo.
Từ lúc bắt đầu bên cạnh hắn đã có Qủy Tiên.
Có hai nữ nhân tu luyện quỷ đạo.
Công pháp tu luyện Phong Đô Quyết do sư phụ truyền cho hắn, lúc trước sư phụ cũng từng nói trong giới tu luyện, Qủy Tu đạo rất thần bí,
Mông Điềm là một người đã tu luyện Phong Đô Quyết đến cảnh giới Đại La, kết quả này cũng nằm trong dự đoán.
Cũng chứng minh cùng một cảnh giới, quỷ tu sẽ chiếm ưu thế hơn.
Mặc dù hơi thở của lão Ma Hồn cường đại này cũng tương đương với Mông Điềm, nhưng Mông Điềm có công pháp truyền thừa quỷ đạo chính tông, nhưng tụ ra thân thể Qủy Tiên. Nhưng lão Ma Hồn cũng chỉ là ma hồn, hắn ta không có ma thân, có được ma hồn đã rất tốt rồi.
Rốt cuộc những sinh linh ở chỗ này hoặc bị trấn áp, hoặc bị mai táng, hoặc bị hiến tế, hiển nhiên tất cả sinh linh trong tòa Ma Thành này được coi như tế phẩm.
Đáng thương?
Dương Bách Xuyên cho rằng không đáng thương, dù sao ma đạo không phải chính đạo, là tà đạo.
Ma đạo mà hắn từng tiếp xúc không ai tốt cả, sâu trong nội tâm Dương Bách Xuyên vô cùng thống hận ma tu ma đạo.
Bởi vì Liễu Linh Linh đã chết trong tay người tu ma đạo.
Hắn đã từng thề nhìn thấy người tu ma chắc chắn sẽ giết chết.
Nhìn thấy Mông Điềm sắp hóa lão Ma Hồn thành một ma cầu, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng sảng khoái.
Đúng lúc này lại xảy ra biến cố.
“A…”
“Ầm ầm ầm…”
“A a a…”
Tiếng hét thảm thiết và tiếng tấn công liên tục vang lên.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy có năm sáu người đang ra tay đánh lén đồng bạn của mình.
Có một người trong đó trực tiếp lao về phía Mông Điềm.
Biến hóa này làm mọi người không kịp trở tay.
Dương Bách Xuyên biến sắc.
“Hừ ~”
Một hộ vệ Đại La trong số đó lao thẳng về phía Mông Điềm, sắc mặt Dương Bách Xuyên lạnh xuống, hai mắt tràn đầy sát khí, thúc giục khắc văn đạo phù chắn sau lưng Mông Điềm, sau đó tung ra một quyền đánh lên người tên hộ vệ Tiên Minh Luyện Tạo đang đánh lén Mông Điềm. Rõ ràng bọn họ không muốn Mông Điềm thu phục lão Ma Hồn.
“Ầm ~”
“A ~”
Tên hộ vệ Đại La này trúng một quyền của Dương Bách Xuyên ngay ở ngực, bay ngược ra ngoài, kêu thảm thiết rồi hộc máu. Hơn nữa Dương Bách Xuyên thấy được một luồng ma khí bay ra từ trên người tên hộ vệ này, trong nháy mắt chui vào trong thân thể của một tên hộ vệ Đại La bên cạnh Hình Uyên Minh.
Lúc này Mông Điềm cũng hoàn thành phong ấn lão Ma Hồn, co lại thành một hạt châu nhỏ bằng nắm tay, sau đó lớn tiếng hô lớn với các tướng sĩ: “Các tướng sĩ nghe lệnh, bày ra đại trận Phong Ma.”
Tướng sĩ Qủy Tiên của Mông Điềm luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hơn một ngàn Qủy Tiên hành động như một người, nghe thấy mệnh lệnh của Mông Điềm, ngàn người hô to: “Rõ ~”
Âm thanh vang như tiếng sấm.
Mông Điềm dẫn theo hơn ngàn tướng sĩ Qủy Tiên ra tay, rất nhanh đã hình thành một vòng tròn lớn, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, mỗi một Qủy Tiên đều kết ấn ra một pháp quyết.
“Mông Điềm, cái này là?” Dương Bách Xuyên có hơi khó hiểu, mặc dù hắn cũng đọc qua nội dung của Phong Đô Quyết và Qủy Tiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải quỷ tu, không biết sau khi tu luyện quỷ tu có thể mang đến thiên phú thần thông gì.