Nói tới đây, Phương Tịnh Thiên quay sang nhìn Dương Bách Xuyên, trên môi là nụ cười đầy quỷ dị. Có thể thấy, lão ta chẳng thèm mảy may để ý tới chuyện bốn phía đã bị người của Dương Bách Xuyên bao vây.
Lão ta ung dung nói tiếp: “Quả nhiên, ma điển nói không sai, cắn nuốt ma hồn để tu luyện có thể gia tăng tu vi, giờ vi sư đã đột phá rồi, ha ha ha… Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều, trong quyển ma điển kia có miêu tả đôi chút về tình hình ở đây, tỷ như hai Ma Khuyển đặt tại tế đàn này chính là người thủ hộ của điện U Vương, cũng là ma hồn thượng cổ cực kỳ mạnh.
U Vương quái quỷ gì đó tất nhiên là không tồn tại, nhưng người thủ hộ Ma Khuyển thì vẫn còn, hơn nữa còn là ma thú cường đại của Ma tộc, có khả năng giết sạch tất cả những kẻ ở đây. Đến lúc đó, vi sư có thể cắn nuốt máu huyết tiên hồn của tất cả bọn chúng để trở nên mạnh hơn.
Về phần con, nói đơn giản thì con chính là tế phẩm để vi sư đánh thức Ma Khuyển. Ma Khuyển bảo vệ điện U Vương chỉ thức dậy khi có máu xử nữ, bằng cách nào vi sư cũng dễ kiểm soát Ma Khuyển hơn. Mà Xán Nhi không cần lo đâu, vi sư sẽ giữ lại mạng cho con mà, cùng lắm là mấy chút máu, biến thành người phàm thôi, nhưng chắc chắn vi sư sẽ nhớ mãi không quên công lao của con.
Hiện tại… Ha ha ha… Cổ hồn Ma Khuyển bảo vệ điện U Vương hãy tỉnh lại, giải quyết tất cả những kẻ có mặt ở đây cho ta, ha ha ha…”
Phương Tịnh Thiên đã hoàn toàn nhập ma.
Lão ta vừa dứt lời, hoa văn khắc trên tế đàn bất chợt cử động, hai bức tượng Ma Khuyển cũng tỏa hào quang đỏ rực, vì bên trên đã nhuốm đầy máu của Cảnh Xán.
Dương Bách Xuyên và nhóm Đinh Hòa Bình biến sắc, mặt mày tối đen như mực, không ngờ lão bất tử Phương Tịnh Thiên đã sớm đọc được ma điển gì đó thuật lại thông tin về nơi này.
Lão ta muốn đánh thức hai Ma Khuyển bảo vệ điện U Vương.
Chỉ trong nháy mắt, từ chỗ hai bức tượng điêu khắc Ma Khuyển lập tức bùng lên hai luồng ma khí ngập trời khiến con người ta phải khiếp sợ.
“Lùi lại.” Dương Bách Xuyên hét lớn, trái tim đập loạn hết lên.
Mọi người nghe thấy tiếng hô của Dương Bách Xuyên thì vội vàng lùi về sau.
“Ầm ~”
Một tiếng nổ vang lên, sóng khí cuồn cuộn ập tới.
Tất cả mọi người đều bị cỗ lực lượng này đánh ngã.
Cũng may không có ai bị thương nặng, sau khi lộn nhào mấy vòng giữa không trung cũng ổn định lại cơ thể.
Nhìn qua bên đó, bọn họ trông thấy tế đàn có hai bức tượng cao hơn ba mét, pho tượng Ma Khuyển phát ra ánh sáng đỏ rực, ma khí ngút trời.
Ngay sau đó, hai tiếng gầm vang vọng, đinh tai nhức óc.
“Rống ~”
“Rống ~”
Hình dáng của ma khuyển hiện ra, nói ra ma khuyển nhưng tiếng gầm lại không hề giống chút nào, trái lại mang theo đầy lệ khí.
Chắc chắn là đại yêu.
Ma tộc đại ma thú.
Dương Bách Xuyên nói: “Tất cả tập trung tinh thần, những ai có tu vi dưới Hỗn Nguyên lùi về sau mười dặm.”
Hơi thở nhàn nhạt của hai con ma khuyển khiến hắn cảm thấy tim đập nhanh, Dương Bách Xuyên biết không dễ đối phó, thậm chí trong lòng hắn còn thấy lo lắng.
Hắn ra lệnh cho những người kia lùi về sau là vì không muốn họ bị liên lụy.
Đứng trước thế lực có sức mạnh cường đại, không phải số lượng đông là có thể giải quyết vấn đề.
Chi bằng giảm bớt thương vong là tốt nhất.
Để lại cao thủ Hỗn Nguyên bên cạnh hắn là đủ.
Tính ra cũng không kém, có Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh, còn có một điện lão của điện Ma Đan, cộng lại cũng phải sáu cao thủ Hỗn Nguyên, trong đó bốn người Đinh Hòa Bình và Tuyết Hương là Hỗn Nguyên trung phẩm.
Đương nhiên chỉ có một mình Dương Bách Xuyên là Đại La đại viên mãn, nhưng Đại La của hắn cũng không hề thua kém những Hỗn Nguyên này.
Như vậy phía hắn có tổng bảy đại Hỗn Nguyên.
Hiện tại bọn họ phải đối mặt với hai ma hồn Khuyển được Phương Tĩnh Thiên huyết tế gọi tỉnh, bản thể giống như pho tượng điêu khắc, nhưng không biết sau khi thức tỉnh sẽ xảy ra chuyện gì, cộng thêm cả một Phương Tĩnh Thiên đã đạt tới Hỗn Nguyên thượng phẩm, cả hai đều rất khó chơi.
Hơn nữa, vừa rồi hắn nghe lão già Phương Tĩnh Thiên nói, ông ta lấy được cái gì mà ma điển, có thể khống chế hai con ma khuyển này, vậy thì càng kinh khủng hơn.
Rõ ràng Phương Tĩnh Thiên như đã rơi vào ma đạo, nhưng bản thân ông ta từng nói, lão già này tu luyện ma công, ý thức chủ không biến mất.
Nói cách khác, dưới tình huống tu luyện ma công nhưng ông ta vẫn giữ nguyên được ý thức của bản thân, vậy mới càng uy hiếp.
Nhưng nói nhập ma cũng không sai, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, Phương Tĩnh Thiên đã điên rồi.
Ngay cả đệ tử Cảnh Xán của mình cũng không tha, ông ta dùng máu tươi của Cảnh Xán, huyết tế triệu hoán hai ma khuyển thức tỉnh.