Dương Bách Xuyên hỏi lại: “Liệu có nguy hiểm hay không?”
Chim Thần Ma khinh bỉ: “Ngươi nói xem?” Sau đó nói: “Đây được gọi là ma tòa nhiếp hồn, ngươi nói xem đồ của Ma tộc có thứ nào tốt lành hay không?
Nói thật cho ngươi, sau khi ý thức thần hồn của bọn họ rơi vào thế giới ma huyễn, tâm ma sẽ xuất hiện, sau đó tâm sẽ sẽ để ý thức thế giới giết bọn họ.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết chính mình đã rơi vào thế giới ma huyễn, chỉ tưởng đó là thế giới thật, cho nên vĩnh viên sẽ không nghĩ ra, đến khi bị tâm ma giết chết.”
Dương Bách Xuyên nói: “Chẳng lẽ không có cách nào phá giải hả?”
Chim Thần Ma lắc rồi lại gật.
“Vậy rốt cuộc có hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Nói sao ta, tất nhiên không có gì tuyệt đối, luôn có cách phá giải, phá giải trận pháp thì có thể rời khỏi ý thức thế giới. Nhưng muốn phá giải cần có người ngồi trên vương tọa, sau đó đưa vào thế giới trận pháp nhiếp hồn, chỉ đạo chiến đấu.
Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, sau khi ngồi lên vương tọa sẽ sinh ra tâm ma vô cường đại, có khi chính mình sẽ chết trước.” Chim Thần Ma nói.
Nghe xong Dương Bách Xuyên nói: “Ý của ngươi là muốn cứu người thì phải có người ngồi lên vườn tọa?”
Chim Thần Ma: “Đúng vậy, mặc dù nguy hiểm nhưng cũng có chỗ tốt. Chờ các ngươi giết chết đối thủ của mình trong thế giới ý thức ma huyễn, lực thần hồn sẽ tăng lên. Thật ra đây là một loại trận pháp rèn luyện thần hồn, chẳng qua vô cùng biến thái.”
“Xem ra ta không có lựa chọn nào khác.” Dương Bách Xuyên nói.
Lúc này Mông Điềm lên tiếng: “Sư phụ, để ta đi cho.”
“Ngươi là Qủy Tiên nên không được, đó là pháp trận nhằm vào người sống, hơn nữa tu vi của ngươi không đủ, cho dù tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này vào cũng chưa chắc được.” Chim Thần Ma nói.
“Ta đi cùng ngươi.” Tuyết Hương nói.
Dương Bách Xuyên thì sao!
Hắn không thể mặc kệ nhiều người như vậy, hơn nữa trong từ điển của hắn không có từ vứt bỏ đồng bạn.
Hắn liếc nhìn Tuyết Hương: “Ngươi và Mông Điềm hộ pháp cho chúng ta, hiện tại không biết nơi này còn xuất hiện gì nữa, nếu cả hai chúng ta cùng ngồi lên ghế nhiếp hồn, không có ai bảo vệ thân thể là một chuyện rất nguy hiểm.”
Hắn biết rất nguy hiểm nên không muốn để Tuyết Hương mạo hiểm.
Mông Điềm là Qủy Tiên nên không thích hợp.
Hai người ở lại hộ pháp là thích hợp nhất.
Tuyết Hương và Mông Điềm nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, đúng là sau khi bọn họ ngồi lên vương tọa sẽ không có người bảo vệ thân thể, nhỡ may nơi quỷ dị này xuất hiện ma hồn gì đó, lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hai người gật đầu đồng ý.
Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi lên vương tọa.
Trước khi ngồi xuống, chim Thần Ma bay lên nói: “Gà mờ, ngươi có thể không đi mạo hiểm.”
Dương Bách Xuyên biết ý của chim Thần Ma, nó muốn Dương Bách Xuyên từ bỏ đám người Đinh Hòa Bình.
Nhưng Dương Bách Xuyên không làm được.
“Ta sẽ không bỏ mặc đồng bạn, đó không phải phong cách của ta.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Ngươi phải rõ có khi lần này ngươi sẽ không tỉnh lại nữa, vì đám người kia mà đánh cược mạng sống, đáng giá không? Con đường vấn đạo cũng kết thúc.” Chim Thần Ma nói.
Dương Bách Xuyên: ‘Tại sao không đáng? Trong chuẩn mực tu hành của ta, tình thân tình bạn tình nghĩa mới đứng đầu, nếu vì cầu đạo mà vứt bỏ mọi thứ, ta cho rằng đó không phải tu hành.
Bọn họ đi theo ta đến cung thứ chín, chỉ kém một bước nữa là đến được ma điện trung ương, cho dù chết cũng phải để bọn họ chết trong rõ ràng, không uổng công bọn họ tin ta.”
Nghe vậy chim Thần Ma không mắng Dương Bách Xuyên là tên gà mờ nữa, ngược lại khen ngợi hắn: “Xem ra lão tử không nhìn lầm người, lão tử đồng ý với lời của ngươi. Cho dù là thần ma cũng có tình cảm, cứ việc làm chuyện ngươi muốn đi, kiên trì tâm của bản thân mới là đại đạo.
Ta sẽ trông bên ngoài cho ngươi nên yên tâm, nhưng phải nhớ kỹ tâm ma trong thế giới ý thức ma huyễn chưa chắc là tâm ma sinh ra trong lòng mình, cũng là khả năng đó là tâm ma do thế giới ý thức tạo nên dựa vào tâm ma trong lòng của các ngươi. Nhưng dù là loại nào đều là kẻ địch của các ngươi, nhớ kỹ dù thế nào cũng phải tin tưởng chính mình, trong thế giới ý thức ma huyễn, lực ý chí thắng mọi thứ.
Nói cách khác thứ mà ngươi nghĩ lớn đến mức nào thì phải mở rộng gấp trăm lần nó, ngươi phải coi rẻ mọi thứ, mọi việc sẽ hóa nhỏ và ngược lại.”
Dương Bách Xuyên nghiêm túc lắng nghe, suy ngẫm lại lời của nó, đặc biệt là câu cuối cùng, câu đó tràn ngập chân lý.
Rất khó, Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Cảm ơn, bên ngoài giao cho ngươi, nếu… Nếu chúng ta không tỉnh lại, phiền ngươi nghĩ cách dẫn Tuyết Hương và đám người Mông Điềm rời đi.”
Dương Bách Xuyên dặn dò chim Thần Ma, giống như lời dặn dò hậu sự trước giây phút sống chết.