Mà hiện tại, người có thể cứu được bọn họ, chỉ có mình hắn đang ngồi trên ma ỷ thôi. Nhưng hắn còn chưa bắt đầu ra tay thì sao những người đó có thể rời khỏi ma ỷ chứ?
Thế nên đây chính là thế giới ý thức huyền ảo.
Trong thế giới ý thức huyền ảo này, một là tồn tại tâm ma, còn không sẽ xuất hiện kẻ địch, chắc chắn là như vậy. Nhưng giờ hắn không nhìn thấy một kẻ địch nào, tức là tất cả mọi người vẫn còn ở trong thế giới ý thức huyền ảo. Mà nhắc tới kẻ địch, đúng là không có lấy một mống, nhưng trong đại điện lại lòi đâu ra thêm hai người một chim - những người đáng lý ra không nên có mặt.
Và đó không ai khác chính là Tuyết Hương, Mông Điềm cùng với chim Thần Ma.
Không đúng, còn có hơn một nghìn tướng sĩ quỷ tiên của Mông Điềm đứng rải rác xung quanh đại điện nữa.
Quỷ tiên sẽ không bị trúng chiêu, với cả chỉ có người ngồi xuống ma ỷ mới có thể tiến vào ý thức huyền ảo, thế nên hơn một nghìn quỷ tiên có mặt trong đại điện giờ phút này đều là giả hết.
Sau khi nhìn thấu chuyện này, Dương Bách Xuyên khẽ nhếch môi cười nhẹ. Mặc dù tạm thời hắn vẫn chưa biết phải phá giải huyễn trận Nhiếp Hồn Ma này thế nào để tất cả mọi người có thể tỉnh lại khỏi thế giới ý thức, nhưng hắn lại nghiệm ra một điều, đó là chỉ cần tiêu diệt toàn bộ sinh vật dư thừa xuất hiện trong thế giới ý thức huyền ảo thì trận pháp sẽ tự động bị phá.
Chớp mắt một cái, Dương Bách Xuyên nhanh tay tóm gọn chim Thần Ma. Hắn nắm chặt chim Thần Ma trong tay, không chút do dự dồn sức vào cánh tay, bóp nát chim Thần Ma.
“Bụp…”
m thanh nặng nề vang lên, chim Thần Ma hóa thành một luồng khói, biến mất không thấy tăm hơi.
“Quả nhiên là hàng giả.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Người khác không biết nhiều về chim Thần Ma, nhưng hắn lại hiểu rõ như đi guốc trong bụng, huyết mạch của loài ấy gần như bất tử bất diệt, sao có thể bị mình bóp nát dễ dàng như vậy được? Hơn nữa còn không có lấy một giọt máu?
Thế nên chắc chắn là hàng giả không sai.
Thấy thế, Tuyết Hương và Mông Điềm đứng trước mặt hắn lập tức biến sắc.
Dương Bách Xuyên nhìn hai người, cười khẩy: “Mau hiện hình đi, ta biết các ngươi không phải họ, bớt giở thủ đoạn tệ hại này trước mặt ta.”
“Ha ha ha… Ranh con, đã lọt vào trận Nhiếp Hồn mà vẫn ngông cuồng như vậy, có chí khí đấy.”
Đúng lúc này, một tràng cười đầy cao ngạo, điên cuồng vang vọng khắp đại điện. Khoảnh khắc tràng cười dài ấy kết thúc, cả đại điện bỗng chốc chìm vào bóng tối…
Dương Bách Xuyên tức tốc ra tay với Tuyết Hương và Mông Điềm, lại phát hiện hai người cũng đã biến mất.
“Ông đây không quan tâm ngươi là ai, mau thả bạn của ta ra, có gan thì xuất hiện đấu một trận với ta này, đừng làm con rùa rụt đầu.” Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ, xung quanh như lọt vào bóng tối vô biên, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới thật sự cảm thấy nguy hiểm.
Hiện tại, bất kể Mông Điềm lạ lùng hay Tuyết Hương, hoặc là những người khác, rõ ràng mới phút trước vẫn còn hiện diện trong đại điện, vậy mà giờ đều đã biến mất không thấy đâu nữa. Có lẽ do bị hắn vạch trần nên mọi thứ cũng tan biến theo.
Giờ phút này, đại điện đã biến thành thế giới tăm tối.
“Ha ha ha… ranh con, ngoan ngoãn chịu chết đi, mấy chuyện khác chờ ngươi thoát được khỏi bóng đêm này rồi tính tiếp nhé. Trò hay đã bắt đầu, cứ từ từ tận hưởng uy lực của đại trận Nhiếp Hồn. Bổn tọa ở đây, nếu ngươi đủ bản lĩnh tìm thấy bổn toạ, tự nhiên sẽ được gặp lại các bạn của ngươi thôi, có điều bổn tọa sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu.”
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, Dương Bách Xuyên có cảm giác mình đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Nghĩ kỹ lại thì, sao giọng nói đó giống giọng mình quá vậy?
Hắn nhớ trước đó, chim Thần Ma có nói rằng thứ cần đối phó trong thế giới ý thức huyền ảo là tâm ma. Tâm ma đó có thể do tâm ma trong tâm trí mình biến thành, nhưng cũng có thể là sinh vật được sinh ra từ trận Nhiếp Hồn.
Có điều, hiện tại, Dương Bách Xuyên lại cho rằng tâm ma là sự kết hợp của cả hai. Bởi vì bên cạnh giọng nói quen thuộc, giọng điệu hùng hồn lại có tính tự chủ cao ra thì vẫn còn vài yếu tố khác xen lẫn bên trong nữa.
Nhưng dù có là loại nào thì Dương Bách Xuyên cũng chỉ nhớ đúng một điều, đó là diệt trừ nó. Hắn từng thử dùng Càn Khôn Ngôn để quan sát bóng tối xung quanh, nhưng tiếc thay trong thế giới này, dường như Càn Khôn Nhãn đã bị vô hiệu hóa.
Cuối cùng, Dương Bách Xuyên dứt khoát nhắm mắt lại, trầm giọng mở miệng: “Đợi ta xua tan màn đêm tăm tối này xong sẽ tới chém chết ngươi.”