Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Quan trọng hơn xương ở đây đều là xương của Nhân tộc, người chết là đều Nhân tộc.  

 

Oán khí…  

 

Oán khi vô hạn, dưới sự bảo hộ của chuông Đông Hoàng mà hắn vẫn có thể cảm nhận được nó, cực kỳ đáng sợ.  

 

Chuông Đông Hoàng vang lên, dưới sự xâm nhập của oán khí nơi này trong vòng tám ngày, sợ rằng chuông Đông Hoàng sẽ hỏng mất.  

 

Quá đáng sợ.  

 

Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên mới cảm thấy sợ hãi.  

 

Cũng loáng thoáng hiểu ra tại sao lúc nãy nhìn thấy đều là người nhưng hắn lại không nhìn thấy nàng ta,  

 

đúng lúc này, giọng nói của Hoa Nương vang lên: ‘Thế nào? Có chấn động hay không…”  

 

Ba người Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, bọn họ không hề biết Hoa Nương đã xuất hiện ở gần bọn họ từ lúc nào. Chẳng qua lần này Hoa Nương đã thay đổi hình dạng, không còn là bộ dáng thôn cô lúc trước nữa.

Lúc này, Hoa Nương đã mặc áo choàng trắng như tuyết, đội mũ phượng trên đầu.  

 

Xinh đẹp như một nữ vương!  

 

Hai mắt chớp động mê hồn.  

 

Hoa Nương nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Trăm vạn bộ xương trắng đều là người phàm, trong mắt thần linh ở trên cao như các ngươi chẳng khác nào con kiến hôi, à không đúng, còn không bằng kiến hôi, có gì mà ngươi phải ngạc nhiên như vậy?”  

 

Dương Bách Xuyên căng thẳng nhìn chằm chằm Hoa Nương, hắn có thể nghe ra được sự oán hận từ trong lời nói của nàng.  

 

Dương Bách Xuyên hỏi: “Rốt cuộc ngươi là…?”  

 

“Cốt Yêu ~” Lần này, trả lời hắn là chim Thần Ma.  

 

Vừa rồi con quạ đen này nói gì đó rất khó hiểu, giọng điệu còn vô cùng khiếp sợ, rõ ràng đã nhận ra bản thể của Hoa Nương.  

 

Dương Bách Xuyên thì sao?  

 

Tất nhiên cũng hiểu được chút manh mối.  

 

Khắp nơi đều là xương trắng, bản thể của Hoa Nương tất nhiên là Bạch Cốt Yêu.  

 

Đây chính là đáp án mà chim Thần Ma đưa ra.  

 

Đầu tiên, những xương trắng này quả thật là xương người, thế nên trước khi chết Hoa Nương chính là Nhân tộc, hơn nữa có vẻ nàng ta là người phàm? Cũng tức là đống xương trắng ở đây lúc còn sống cũng là người phàm.  

 

Nghĩ như vậy, trái tim Dương Bách Xuyên như run lên, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy đoán, lẽ nào đống xương trắng này…  

 

Nếu đã có hàng trăm vạn xương cốt, đều là người phàm, mà Hoa Nương cũng là người phàm biến thành yêu, vậy chẳng phải nơi này sẽ xuất hiện trặm vạn cốt yêu sao?  

 

Nghĩ tới vấn đề này, toàn thân Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh.  

 

Thật sự có trăm vạn cốt yêu thì mấy người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, quan trọng là cho tới thời điểm bây giờ hắn vẫn chưa cảm nhận được sự đáng sợ của cốt yêu.  

 

Giống như Hoa Nương xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn không nhìn rõ được cảnh giới tu vi, chỉ có thể cảm nhận được trên người nàng ta mang theo oán khí vô cùng lớn.  

 

Hơn nữa sau khi chim Thần Ma nói ra cái tên cốt yêu, Dương Bách Xuyên lại nhớ tới Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký.  

 

Bản thân bạch cốt thành yêu là người, hơi thở cũng rõ ràng là của con người, xem thành người phàm cũng không có kỳ quái lạ.  

 

Chỉ có thể khẳng định, cốt yêu Hoa Nương này có tu vi và thực lực không tầm lường, thế cho nên mới hóa thành người bình thường để lấy lòng tin của hắn, ba người họ cũng không hề phát hiện ra chỗ khác thường, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy giống người phàm.  

 

Dương Bách Xuyên rất tức giận vì bị lừa gạt.  

 

Nhưng hiện bây giờ Dương Bách Xuyên biết Hoa Nương này chắc chắn không dễ đối phó.  

 

Sợ hơn là nàng ta sẽ triệu hoán ra trăm vạn cốt yêu, lúc đó thì hay rồi.  

 

“Quạ đen, ngươi nói xem liệu ở đây có trăm vạn cốt yêu không?” Dương Bách Xuyên không nhịn được, truyền âm hỏi ra lo lắng trong lòng mình.  


“Có cái rắm, ngươi cho rằng cốt thành yêu đơn giản như vậy sao? Nếu như ai chết đi cũng từ bộ xương hóa thành yêu được thì còn gì là yêu nữa? Mặc dù ở đây có hàng trăm vạn bộ xương, nhưng có thể hóa được thành cốt yêu thì ta đoán chỉ có hai tới ba mươi mà thôi. 

Advertisement
';
Advertisement