Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Nhìn từ phía xa, ngọn núi kia mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác như đang lột da, hoặc là nói cảnh tượng kia như có một quả trứng khổng lồ đang nở.  

 

Oán khí tản ra ngày càng nồng đậm, bao phủ toàn bộ cái hố.  

 

Chấn động…  

 

“Ầm ~”  

 

Tiếng nổ rung trời vang lên.  

 

Núi xương trắng nổ tung.  

 

Gió lạnh nổi lên, oán khí và sát khí như khói dày đặc.  

 

Ba người Dương Bách Xuyên hít một hơi lạnh.  

 

Bọn họ nhìn thấy sau khi núi xương nổ tung, một người khổng lồ xuất hiện.  

 

Người kia cao cả trăm mét.  

 

Toàn thân được hình thành từ những hộp sọ trong suốt, sau lưng còn có một đôi cánh.  

 

Nhưng chiều cao lại lên tới cả trăm mét.  

 

“Grừ…”  

 

Người kia gầm lên đầy giận dữ.  

 

Oán khí cuồn cuộn phun ra hóa thành một con rắn dài lao thẳng về phía ba người Dương Bách Xuyên.  

 

“Chuông Đông Hoàng ~”  

 

Dương Bách Xuyên hô lớn, bao phủ ba người vào bên trong.  

 

Còn chưa biết thật hay ảo ảnh, lúc này hắn chỉ có thể phòng ngự.  

 

“Ầm ầm ~”  

 

“Rắc rắc ~”  

 

Chuông Đông Hoàng phát ra tiếng kêu nứt, vậy mà không ngăn chặn được con rắn kia, trực tiếp vỡ vụn rồi biến mất.  

 

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi.  

 

Lạc Dương cũng ra tay.  

 

“Thiên Cương Kiếm, phá ~”  

 

Trong tay Lạc Dương lóe lên một tia sắc nhọn, hàng vạn kiếm khí xuất hiện sau đó nhanh chóng biến thành một thanh kiếm rồi chém về phía con rắn do oán khí hóa thành.  

 

“Ầm ~”  

 

Con rắn kia biến mất.  

 

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, lúc này mới nhớ tới Lạc Dương là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, thực lực mạnh hơn hắn nhiều.  

 

Lạc Dương là đệ tử của Nhị sư huynh Tinh Thần Tử, mà Tinh Thần Tử lại là một kiếm đạo cường đại, uy lực nhát kiếm của Lạc Dương mạnh cũng là điều dễ hiểu.  

 

“Ba người tiểu bối ngươi giết chết thôn dân ta, hôm nay các ngươi nhất định phải chết.”  

 

Cốt yêu khổng lồ kia nói tiếng người.  

 

Dương Bách Xuyên nghe ra đó là giọng của Hoa Nương đang tràn đầy oán hận.  

 

“Lạc Dương, có chắc chắn đối phó được với cốt yêu không?” Dương Bách Xuyên đứng cạnh Lạc Dương hỏi.  

 

“Tiểu sư thúc, nói thật ta cũng không chắc, ta chưa bao giờ tiếp xúc với đám sinh linh gọi là cốt yêu này, chỉ riêng oán khí tản ra từ trên người đối phương đã mạnh hơn ta rồi.” Lạc Dương trả lời Dương Bách Xuyên.  

 

“Thêm ta nữa thì sao?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.  

 

Lạc Dương cười khổ: “Không biết.”  

 

“Bỏ đi, không có đường lui nữa rồi, chúng ta dốc hết sức đánh một trận vậy.” Dương Bách Xuyên lại quay sang nói với chim Thần Ma trên vai: “Quạ đen, ngươi và Cảnh Xán lui sang sát bên kia, Cảnh Xán để ý tới con chim này.”  

 

“Ta…Được rồi ~”  

 

Cảnh Xán định nói nàng cũng có thể giúp, nhưng nghĩ tới tu vi của mình còn không bằng Dương Bách Xuyên, có khi còn thêm phiền, cuối cùng mang theo chim Thần Ma lui về sau.  


Nàng và chim Thần Ma, ai chăm sóc ai quả thật là khó nói.

Advertisement
';
Advertisement