Sáu thanh kiếm khổng lồ dài cả trăm mét bay lơ lửng trên không, cảnh tượng vô cùng chấn động!
Dương Bách Xuyên biết đây là nước cờ lớn mà Lạc Dương đã chuẩn bị, hiện tại là thời điểm tốt để tấn công.
Khi nghe thấy Lạc Dương nói, pháp tướng của hắn sắp sụp đổ, sáu thanh kiếm khổng lồ xẹt qua đầu hắn.
Hắn lăn qua lăn lại nửa ngày chính là để đợi giờ phút này, tạo cơ hội cho Lạc Dương.
Vừa đúng lúc.
Rõ ràng Lạc Dương đã chuẩn bị từ lâu và cuối cùng đã nắm bắt được cơ hội.
Cốt yêu Hoa Nương đã đấu với hắn một trận, ít nhất cũng khiến nàng ta hao tổn sức mạnh, mặc dù không đáng kể nhưng chắc chắn sẽ mất đi một phần lực lượng.
Lạc Dương hành động đúng thời điểm.
Sáu thanh kiếm tản ra kiếm khí vô cùng cường đại, gầm thét lao đi.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, sáu thanh kiếm của Lạc Dương hình thành một trận pháp, năm thanh kiếm mang sức mạnh ngũ hành, thanh ở giữa là quan trọng nhất, Dương Bách Xuyên không cảm nhận được thuộc tính sức mạnh của nó nhưng lại cảm nhận được lực lượng thần hồn vô cùng cường đại.
Mọi thứ đều có cốt lõi, rõ ràng thanh kiếm ở giữa kia chính là trung tâm, cũng là yếu tố quan trọng trong nước cờ của Lạc Dương.
Khí thế và sức mạnh đều đã đủ, Dương Bách Xuyên chỉ hy vọng đòn tấn công này có thể đánh bại được cốt yêu Hoa Nương.
Hắn đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn trận chiến phía trên, Lạc Dương lơ lửng ở không trung, toàn thân hiện lên minh văn chiếu lấp lánh, hai tay không ngừng kết ấn, hết sức chăm chú điều khiển phi kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, đòn tấn công đã tới bộ xương khổng lồ của Hoa Nương.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên.
“Gào...”
Kèm theo đó là tiếng gào thét đau đớn của Hoa Nương.
Oán khí đen kịt lập tức tản ra khắp nơi.
Sáu thanh kiếm khổng lồ của Lạc Dương xuyên qua cơ thể Hoa Nương, khí đen bao quanh nàng ta cũng nhanh chóng tan đi.
Dương Bách Xuyên mừng rỡ, hắn nhìn thấy kiếm của Lạc Dương xuyên thấu khắp nơi trên cơ thể cốt yêu Hoa Nương, đầu, ngực, tứ chi đều bị kiếm xuyên thấu, tiếng nổ vang dội cũng là lúc nàng ta gào lên đau đớn.
Chỉ bằng một chiêu, bộ xương khô khổng lồ cao trăm mét của cốt yêu Hoa Nương đã bị Lạc Dương đập tan ~
Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên khó mà tin nổi, bởi vì quá dễ dàng.
Theo lý thì đòn tấn công của Lạc Dương mạnh nhưng lúc trước Dương Bách Xuyên đã giao đấu với cốt yêu Hoa Nương, hắn cảm thấy cốt yêu này không dễ chết như vậy ~
Trong lòng mang theo suy đoán, Dương Bách Xuyên nhìn quanh, chỉ thấy bộ xương khổng lồ của Hoa Nương đang bị sáu thanh kiếm đánh thành mảnh vụn.
Vậy là xong rồi?
Dương Bách Xuyên hơi bối rối.
Nhưng, nhìn một đống xương vụn trắng trước mắt mình, đây là sự tật.
Cốt yêu Hoa Nương bị Lạc Dương tiêu diệt.
Dương Bách Xuyên đứng nguyên vị trí, nhìn Lạc Dương đang lơ lửng trên không trung, đang định nói gì đó nhưng hắn lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
Lạc Dương không hề thả lỏng, ngược lại ánh mắt còn nhìn chằm chằm xương trắng trên mặt đất.
Xương trắng của Hoa Nương không giống với những bộ xương khác ở đây, chúng gần như có màu như pha lê và phát ra vầng sáng màu trắng bạc nhạt, sáng hơn nhiều.
Sau khi bị Lạc Dương tấn công, mặc dù bộ xương đã rơi lả tả trên mặt đất, nhưng trên thực tế, chúng vẫn dính chặt vào nhau, giống như một ngọn núi nhỏ.
Dương Bách Xuyên thấy Lạc Dương vẫn nhìn chằm chằm vào đống xương của Lạc Dương mà không hề buồn lỏng, lúc này hắn cũng đã cảm nhận được chỗ không đúng, nhìn qua phía đó, hai mắt Dương Bách Xuyên trừng mắt, hắn đã phát hiện ra điểm bất thường.
Nhưng không thể chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Ở phía xa, Cảnh Xán và chim Thần Ma cũng đang nhìn chằm chằm.
Cảnh Xán nói: “Chim Thần Ma đại nhân, cốt yêu chết chưa?”
“Đâu có dễ như vậy, cứ quan sát đi, cốt yêu quỷ dị, không thể chết trong một đòn như vậy được, mặc dù phi kiếm của Lạc Dương rất mạnh nhưng chưa tới mức có thể giết chết được cố yêu.” Chim Thần Ma nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt xa xăm.
“Nhưng đã biến thành một đống xương trắng rồi, đây không phải tiêu tan rồi sao?” Cảnh Xán không hiểu nói.