Rốt cuộc là tình huống gì đây, Dương Bách Xuyên không thể quan tâm nhiều như vậy.
Tên nghiệp chướng này đã làm Lạc Dương bị thương, hắn không thể đứng nhìn, càng không thể chờ đối phương ra tay tấn công hắn, nếu nàng ta không ra tay thì mình ra tay trước vậy.
"Giết~"
Dương Bách Xuyên gầm lên giận dữ, chủ động tấn công.
Cả thân thể và cây Tử Vân Ngũ Lôi trong tay hắn đều bay về phía Hoa Nương, dưới sự khống chế của ý niệm, năm mảnh lá cây Tử Vân Ngũ Lôi đã bay đi thành năm hướng.
Khoảng cách hơn mười mét, rất gần, rất gần, trong nháy mắt phát nổ.
"Răng rắc răng rắc...... Ầm ầm......"
Tiếng nổ của sấm sét làm rung chuyển trời đất.
Năm tia chớp màu sắc khác nhau rơi xuống trên người Hoa Nương.
Lúc này, Dương Bách Xuyên rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt xám xịt của Hoa Nương, như thể không ngờ trong tay hắn còn có chí bảo Ngũ Lôi.
Sấm sét cũng có thuộc tính, lôi Ngũ Hành, hoặc Âm hoặc Dương, nhưng mỗi loại đều khác nhau, phạm vi liên quan tương ứng cũng rất rộng, nhất định phải có một loại có thể uy hiếp được sự tồn tại quỷ dị như Hoa Nương này.
Đánh giá từ khuôn mặt xám xịt của nàng ta, rõ ràng là nàng ta có phần kiêng kỵ lôi Ngũ Hành của hắn.
Chỉ thấy đôi cánh màu xám phía sau Hoa Nương thế mà lại bộc phát ánh sáng xám, lập tức bao bọc lấy nàng ta và cuộn tròn thành một quả cầu.
Dương Bách Xuyên có thể thấy rất rõ, Ngũ Lôi của hắn lập tức nổ ở trên đó.
Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn, bởi vì sau khi hắn cảm nhận được đôi cánh sau lưng Hoa Nương bao bọc lấy nàng ta, khí tức tà ác mạnh mẽ cũng tăng vọt trong nháy mắt.
Rõ ràng là một hàng phòng ngự đáng gờm.
Nhưng đối với Dương Bách Xuyên cũng không quan trọng, thứ hắn muốn chính là một cơ hội như vậy.
Chí ít là vào lúc này Hoa Nương đang phòng ngự chống lại Ngũ Lôi của hắn chứ không phải phát động tấn công hắn.
"Hắc Liên ~"
Dương Bách Xuyên nhảy dựng lên, trong đầu kêu Hắc Liên một tiếng.
Cùng lúc đó, trứng Côn Bằng cũng xuất hiện trong tay hắn, hắn thúc giục ném quả trứng Côn Bằng lên bầu trời phía trên Hoa Nương.
Minh Văn Côn Bằng vô cùng sáng chói hơn bao giờ hết, chỉ chớp mắt đã thấy kim quang sáng loáng bao vây trên người Hoa Nương.
Kiếm Đồ Long cũng xuất hiện trong tay Dương Bách Xuyên, sau đó hắn gầm lên: "Bát Hoang Quy Y, chém ~"
Lần này hắn đã dốc hết vốn liếng rồi, không chỉ một lần kích hoạt lá cây Ngũ Lôi Tử, dùng sấm sét vô hình để chém, mà còn liều mạng dùng sức mạnh của Minh Văn trên trứng Côn Bằng để trấn áp. Mặc dù hắn biết kim quang của Minh Văn trên trứng Côn Bằng đã bị Hoa Nương phá vỡ một lần, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn sử dụng trứng Côn Bằng, bất kể như thế nào, cái gì hắn có thể dùng đều sẽ lấy ra dùng, cho dù chỉ tạo ra một chút ràng buộc hay một chút thương tổn đối với Hoa Nương là được.
Với nhát kiếm cuối cùng, hắn gần như thúc giục hết pháp lực của toàn thân, thậm chí mượn lực Thần Hồn cường đại của Hắc Liên, một nhát kiếm Bát Hoang Quy Nhất cũng là kiếm quyết có uy lực lớn nhất của Hắc Liên.
Làm liền một mạch bổ vào cánh chim đang bao bọc lấy Hoa Nương thành hình cầu.
"Ầm ~"
"À ~"
Tiếng nổ cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Là tiếng kêu thảm thiết của Hoa Nương.
Trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, lần này hắn không chết sao?
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Dương Bách Xuyên lại thay đổi.
Hắn phát hiện kim quang của Minh Văn trên trứng Côn Bằng thế mà lại bắt đầu biến mất.
Lúc một nhát kiếm rơi xuống, uy lực quả thực rất mạnh, hắn cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hoa Nương, nhưng hắn không ngờ rằng xương cốt của đối phương lại mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Trong tiếng nổ, Dương Bách Xuyên thấy rõ thanh kiếm của mình đã xuyên thủng phòng ngự của Hoa Nương và cắt xuống đôi cánh của nàng ta, cũng bộc phát huyết quang.
Đây là một nhát kiểm bổ vào khớp xương đầu, nhưng điều đáng sợ là nó không làm gãy xương cánh của nàng ta.
Đúng là cứng rắn vượt quá sức tưởng tượng.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên dường như hiểu ra công kích của pháp lực không có tác dụng gì đối với quái vật Hoa Nương này, tác dụng của trứng Côn Bằng cũng không lớn.
Huyết sắc bên dưới màu xám, xương cốt huyết sắc bộc phát huyết quang, phát ra khí tức tà ác khiến tim hắn đập điên cuồng.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Dương Bách Xuyên đã đưa tay thu hồi trứng Côn Bằng, chuẩn bị rút lui.
Nhưng tốc độ của hắn có thể nhanh hơn huyết quang của Hoa Nương sao?
Trong phút chốc, thân thể Dương Bách Xuyên đã bị huyết quang chiếu rọi.
Đột nhiên, Dương Bách Xuyên hét lên thảm thiết, trực tiếp bay lộn ngược ra ngoài.
Lúc này, hắn cảm thấy người mình như bị từng cây kim được nung đỏ đâm xuyên qua.