Dương Bách Xuyên biết điều này sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh Nguyên Thần, nhưng cũng không biết rốt cuộc sẽ tiêu hao bao lâu, đối với hắn, mọi thứ đều mới mẻ và tràn ngập mong đợi...
Hít một hơi sâu, sức mạnh Nguyên Thần không ngừng truyền vào U Minh Cốt...
Ngay sau đó, từng ký hiệu Minh Văn trên U Minh Cốt sáng rực lên.
Một hoa văn quen thuộc xuất hiện, những Minh Văn này biến thành một Trận Đồ hình lục giác, bắt đầu xoay tròn cấp tốc để phát động.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại hít một hơi lạnh, chỉ trong chốc lát mà sức mạnh Nguyên Thần của hắn đã tiêu hao hết một phần ba.
May mắn là moki sự cố gắng luôn được đền đáp, tiếp theo hắn thấy một luồng khói xám xông ra từ trong Trận Đồ.
Càng ngày càng dày đặc...
Lúc này, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu Dương Bách Xuyên.
Hắn nghĩ liệu đầu bên kia của hoa văn vòng xoáy màu xám trong trận pháp có phải là U Minh Giới không?
Hắn có thể vào đó xem không?
Biết đâu được thì sao?
Lúc đó chẳng phải là có thể vào U Minh Giới tìm Liễu Linh Linh sao?
Mặc dù ý nghĩ này tự bản thân hắn thấy thật hoang đường.
Nhưng hắn không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng.
Cuối cùng, hắn vẫn nhịn được.
Hắn biết, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tuy nhiên, hắn cũng không hết hy vọng, trong lòng Dương mỗ vẫn có một ý đồ xấu xa.
Nếu không dám để thân thể đi vào mạo hiểm, vậy để ý thức của hắn vào xem có được không?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức thực hiện.
Một luồng ý thức rời khỏi, tiến vào vòng xoáy trận đồ dưới chân U Minh Cốt.
Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc đầu bên kia có phải là U Minh Giới hay không?
Người ta nói không làm liều thì không chết.
Nhưng lúc này, Dương mỗ lại làm liều, chim Thần Ma đã cảnh báo hắn hàng vạn hàng ngàn lần là đừng làm loạn, U Minh Giới còn gọi là Âm Giới, đó là nơi mà sinh linh của toàn bộ tam giới đều không rõ, ai cũng muốn biết rõ ràng bí mật lớn nơi đó.
Nhưng Dương mỗ không nghe!
Sau khi một luồng ý thức của hắn đi vào thì gặp một mảng khí xám dày đặc, cũng đúng vào lúc này, dường như hắn mơ hồ thấy được một cái bóng xám mờ ảo, giống như... một con heo mập lớn, giống như con heo được mổ thịt trong dịp Tết Nguyên Đán, nó tròn vo, cái bụng mỡ vô cùng mập mạp.
Ngay lập tức từ hư không xông ra.
Dương mỗ giật mình, nhưng vì chỉ là một luồng ý thức nên không bị thương.
Vèo một cái nó lướt qua.
Nhưng trong lòng hắn lại không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là sinh vật U Minh mình triệu hồi ra?
Khi vừa nghĩ đến điều này, ý thức của hắn đã đạt đến một nơi vô cùng chói mắt.
Hắn nhìn thấy một thế giới đầy xác chết và biển máu, tất nhiên là có chút mờ mịt, chỉ có cảm giác như xuất hiện ở một nơi hay thấy một thế giới đầy sát khí và tà ác.
"Bùm~"
"A~"
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy như bị đè nén đến cực hạn, không có dấu hiệu gì nhưng hắn lại cảm thấy bị một sức mạnh nào đó tập kích, giống như một tia chớp, nhưng không phải, dù sao lúc này hắn cảm thấy mình chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.
Hắn kêu thảm một tiếng rồi mất đi luồng ý thức đó.
"Phụt~"
Bản thể bên ngoài đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Nguyên Thần và U Minh Cốt cũng bị cắt đứt kết nối.
Một luồng ý thức dù nhỏ nhưng cũng là một phần của Nguyên Thần, dù nhỏ nhưng có thể làm tổn thương đến gốc rễ, hắn phun ra một ngụm máu đã coi như là nhẹ rồi.
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "May mà không phải bản thể xông vào, nếu không chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi dưới sức mạnh đó."
Thật đáng sợ.
Nghĩ lại cảm thấy khí tức lúc đó thật sự không phải là khí tức nên có ở trên đời.
Dương mỗ há mồm thở dốc, một lúc sau mới lấy lại sức lực, hắn lau sạch vết máu trên khóe miệng.
Lúc này hắn quay lại nhìn U Minh Cốt bên cạnh, lập tức mở to mắt.
Thành công rồi~