Dọc theo đường đi Dương Bách Xuyên nói chuyện phiếm với Thanh Tước hỏi một ít tình huống về đoan mộc gia tộc và chuyện cá cược đánh bạc, nhưng người phụ nữ này luôn làm lệch sóng, cuối cùng anh vẫn không dám nói chuyện cùng cô ta.
Nhưng mà Thanh Tước lại vẫn cứ luyên thuyên, người phụ nữ này luôn khiêu khích Dương Bách Xuyên.
Khi đi qua một đường hầm, Thanh Tước đột nhiên lại gần nhỏ giọng nói: "Tiểu thủ trưởng cậu có bao nhiêu người phụ nữ đây?"
"A ~ Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô." Trong lòng Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi dữ dội.
"Ha ha~"
Hơi thở của Thanh Tước thở ra như lan, dường như muốn dựa lên trên người Dương Bách Xuyên.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên đã nhìn ra, người phụ nữ này cố ý.
Mấy lần khiêu khích, làm cho người Dương Bách Xuyên bốc hỏa, đúng lúc này có một đoạn đường hầm không có đèn chiếu sáng, dứt khoát lá gan lớn lên, một tay nhéo lên người cô ta ~
"A~"
Thanh Tước đột nhiên hô thành tiếng.
Lúc này Dương Bách Xuyên đồng thời tiến lại gần bên tai cô ta nhỏ giọng nói: "Thanh Tước có tin tôi ăn cô luôn hay không?"
"Cậu ăn thử một cái xem, chỉ sợ tiểu thủ trưởng cậu không tiêu hóa được thôi." Thanh Tước phục hồi tinh thần sau đó nói với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vui vẻ, người phụ nữ này thật sự là trời không sợ đất không sợ.
Giờ phút này một tay của Dương Bách Xuyên, đặt ở chỗ mềm mại của cô ta, cảm nhận được thân thể của cô ta đang nóng lên.
Mà sau khi Thanh Tước nói xong, lấy tay heo muối của Dương Bách Xuyên dời ra nhỏ giọng nói: "Thưa thủ trưởng mỹ nhân băng sơn của cậu sắp nổ tung rồi, ha ha~"