Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Mà Ngô Nam nghe Hạ Lộ nói vật, sắc mặt chợt thay đổi, ông ta bắt lấy bình đan dược, nhìn Đàm chủ che mặt ngồi trên ghế đá, nghe thế nào cũng cảm giác giống như Đàm chủ đại nhân đang nói lời trăng trối cuối cùng, ông ta run giọng nói: “Đàm chủ...”  

 

“Đi đi, đừng nói nữa, nhớ kỹ lời tôi nói là được rồi, sau  này liên tục tăng dị năng lôi điện của ông, có thực lực ông làm việc mới không có ràng buộc.” Hạ Lộ cắt đứt lời Ngô Nam, phất tay bảo ông ta đi ra ngoài.  

 

Ngô Nam thấy vậy, nắm chặt bình đan dược trong tay, sải bước đi ra ngoài, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải diệt trừ thế lực Xương Hoa, không để cho Đàm chủ đại nhân bực bội nữa, ông ta luôn có cảm giác Đàm chủ đại nhân hình như đã quyết định làm chuyện gì đó rất trọng đại, giống như thật sự sẽ rời khỏi Thần Long đàm.  

 

Sau khi đưa mắt nhìn Ngô Nam đi ra ngoài, Hạ Lộ tự nhủ: “Dương Bách Xuyên, sát thủ ở Trung Quốc tôi sẽ giúp cậu, vì cậu là bạn bè của Hạ Lộ tôi, chuyện này cũng nên làm cho cậu, cũng là sự cấp thiết của Trung Quốc. Còn về Tiên Thiên tầng bốn của Thần Tông, tôi sẽ đi đối đầu giúp cậu, có thể làm bao lâu tôi cũng không biết, tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu... Bạn của tôi.”

Tại khu du lịch Thần Long Giá, sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi Thần Long Đàm, anh đã tìm một nhà hàng để ăn uống và nghỉ ngơi một lát, anh đi gấp đến nỗi quên mất hỏi xin Ngô Nam một chiếc xe để tiễn anh.  

 

Thế này thì lát nữa lại phải gọi xe để đi đến sân bay.  

 

Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng những năm gần đây Trung Quốc có dân số tăng vọt và tiềm lực quốc gia giàu có, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu đi du lịch, như quán ăn nhẹ đặc sản mà Dương Bách Xuyên đến ăn này đây cũng vô cùng nổi tiếng, sau khi anh gọi hai món ăn rồi ngồi xuống chờ đợi.  

 

Xung quanh cũng có một số người nước ngoài nói những ngôn ngữ mà Dương Bách Xuyên không hiểu, cũng có một số người trò chuyện bằng thứ tiếng phổ thông dỏm.  

 

Khi Dương Bách Xuyên đang nâng tách trà lên uống thì đột nhiên cảm thấy rằng có người đang nhìn mình.  

 

Quay đầu nhìn lại thì không phát hiện người nào bất thường cả, trong linh thức cũng không hề tồn tại võ cổ giả hay dị năng giả nào.  

 

“Chẳng lẽ là ảo giác của mình sao?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu, rồi lắc đầu không màng tới nữa, trong linh ý thức thì tất cả những người bên trong quán ăn nhẹ đều là người bình thường, không một ai trên người có sự chuyển động năng lượng cả.  

 

Sau khi ăn xong, Dương Bách Xuyên đi ra khỏi nhà hàng, mãi cho đến bây giờ vẫn không cảm giác được gì, trong lòng bèn nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian gần đây, tinh thần của mình quá căng thẳng, nghĩ thầm là sau khi trở về, sẽ về quê nhà bế quan nghỉ ngơi cho thật tốt.  

 

Đó là một mùa đông yên tĩnh, Trần Bảy Roi và Độc Cô Vô Tình ở dưới quê đều đã gọi điện thoại đến, mọi thứ đều yên ổn, tin tốt là việc cải tạo thôn kiến trúc đã đang trong giai đoạn cuối rồi, còn ngôi làng mới dành cho những người dân cũng đã lần lượt có người dọn vào.  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement