Danh tiếng của Tần Vấn Thiên lại lần nữa vang vọng đến Sở đô, sau khi trở thành người đầu tiên bước vào Nguyên Phủ cảnh thì liên tục gạt bỏ Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng và Vương Đằng.

Ba nhân vật hiển hách, liên tiếp viết nên những câu chuyện truyền kỳ, khiến cho vô số người ở nước Sở bàn chuyện hăng say.

Địa vị của Tần Vấn Thiên ở nước Sở cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, được vô số người bình thường kính ngưỡng tôn làm thiếu niên thiên tài, rồi còn bị những người quyền quý, nhân sĩ của hoàng thất, Diệp gia… căm thù đến tận xương tủy, nhưng bởi vì Đế Nghĩa vẫn còn tồn tại thế nên không có người nào dám động vào hắn. Người của Diệp gia mặc dù nhìn Diệp Vô Khuyết chết ngay trước mắt cũng không dám xuất thủ vì Diệp Vô Khuyết cùng Tần Vấn Thiên đã nói trước, đây là một cuộc chiến sinh tử.

Nếu Tần Vấn Thiên tử trận, Đế Nghĩa tuyệt đối sẽ không báo thù, thế nên khi Diệp Vô Khuyết tử trận, đoàn người của Diệp gia làm sao dám động thủ?

......

Bên ngoài hoàng thành, gần sát một cái trấn nhỏ của Hắc Ám Sâm Lâm, những nhà mạo hiểm đang bận rộn không ngừng, vội vàng lo lắng đi tới đi lui, chợt có lúc nhàn hạ nói chuyện trên trời dưới đất, là lúc bọn hắn thả lỏng nhất.

Đây là giây phút hiếm hoi để thả lỏng, vì một khi đã bước chân vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm để thám hiểm thì cho dù có là bằng hữu thân thiết nhất cũng có thể bán đứng mình.

- Các ngươi hôm qua không nhìn thấy tên tiểu tử Tần Vấn Thiên kia, con bà nó thật sự rất lợi hại nha, gầm gừ giận dữ một phát Vương Đằng liền bị đánh giết, thật đáng sợ.

Một đại hảo hán mặt mày hớn hở cười cùng cô gái bên cạnh nói.

- Hắn nhìn cũng chỉ hơn 17 tuổi thôi, thật sự là lợi hại như ngươi nói vậy sao?

Nữ tử có chút không tin, mấy người bên cạnh cũng đều tiến tới góp lời, nói:

- Ngưu ca, ngươi không cần khoa trương như vậy đâu.

- Khoa trương?

Ngưu ca nhìn chằm chằm vào mắt tên kia nói:

- Các ngươi không tận mắt xem, không biết là tên thiếu niên kia xuất sắc như thế nào đâu. Ta nói đã là khá khiêm tốn rồi đó, nói chung, hắn chỉ cần thổi một hơi thì chúng ta liền có thể bay đi tám ngàn dặm. Sau khi Diệp Vô Khuyết đánh thắng Thu Mạc được xếp thứ 4 trong Kinh Thành Thập Tú, kết quả thì sao? Một quyền đã bị rớt đài, con bà nó, thiên tài rắm chó gì chứ.

- Ngưu ca, ngươi kể tỉ mỉ lại trân đấu cho chúng ta nghe đi, dáng dấp tên Tần Vấn Thiên kia ra sao, có phải là đầu rất lớn rồi tay chân thì rất tráng kiện không.

Đôi mắt phượng của một mĩ nữ có chút tò mò hỏi.

- Đúng, hai tay hắn so với ta còn có phần thô hơn, hai chân thì như móng bò, sức lực lớn vô cùng.

Ngưu ca nhếch miệng cười nói.

- Khục.. khục…

Bên cạnh, một trận ho khan truyền đến, ánh mắt Ngưu ca cùng mấy người khác nhìn qua, lập tức bọn họ thấy được một thiếu niên khoảng chừng mười bảy xuân xanh bất đắc dĩ cười khổ, ở trong ngực của thiếu niên còn có một chó con lông trắng như tuyết vô cùng dễ thương.

Tần Vấn Thiên buồn bực trong lòng, nghe dân chúng đồn đại, thật đúng là càng đồn thì càng mơ hồ, nhưng cái người tên gọi là Ngưu ca này lại thổi phồng hình tượng hắn thành ra như vậy. Hình tượng tốt đẹp của hắn hoàn toàn bị hủy diệt trong tay tên thối tha này rồi.

- Thế nào, tiểu tử kia ngươi không tin sao, tuổi tác của hắn so với ngươi cũng không chênh lệch lắm, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối này của ngươi, có lẽ còn chưa đủ để hắn ban cho một quyền.

Ngưu ca tiếp tục khoác lác với Tần Vấn Thiên.

- Tin, ta tin.

Tần Vấn Thiên gật đầu liên tục nói, lập tức bước nhanh về phía trước, bước vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, hắn gãi gãi đầu, nhìn chó con ở trong ngực nói:

- Tiểu Hỗn Đản, ta thật xấu như vậy sao?

Giọng nói phiêu đãng của Tần Vấn Thiên đến tai bọn người Ngưu ca khiến bước chân của bọn họ cứng đờ, sững sờ đứng ở nơi đó, sau đó lập tức nhìn phía trước, chỉ thấy thân ảnh thiếu niên từ từ mờ dần, trong nháy mắt đã biến mất.



Ngưu ca và mấy người bên cạnh đều hít sâu một cái, sau đó ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Ngưu ca.

- Vậy khẳng định là tên lừa đảo, Tần Vấn Thiên là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ, sẽ tuấn tú như thiếu niên kia sao, các ngươi tin sao?

Ngưu ca cười ngây ngô nhưng cảm giác giọng của mình hình như không đủ tự tin cho lắm, lại lặp lại một lần nữa khẳng định:

- Đúng, nhất định là tên lừa đảo, giả mạo Tần Vấn Thiên.

……

Tần Vấn Thiên bây giờ đã ở cảnh giới Nguyên Phủ cảnh, ngay trong Hắc Ám Sâm Lâm này có gặp phải nguy hiểm thì xác suất cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Tuy rằng cũng sẽ gặp một chút phiền toái nhưng hắn vẫn muốn đi tới chỗ hắn muốn tìm.

Trên thảo nguyên trống trải có một sườn núi, Tần Vấn Thiên đứng ở trên đó nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Chuyện cũ rõ ràng đã ngay trước mắt nhưng vẫn không thấy được Cửu Phong.

Ngày trước, chính tại nơi này, ở trong mộng gặp được một người trung niên mặc thanh sam, mơ phải một giấc mơ xuân thu đại mộng, cùng lúc chiếm được Giang Sơn Đồ Lục. Hơn nữa bức đồ họa này Tần Vấn Thiên càng xem càng biết là thâm ảo, dù hắn mỗi ngày quan sát vẫn không thể cảm nhận hết được nhưng nó có thể giúp hắn có thể lĩnh ngộ sâu hơn vài phần đối với võ đạo.

Hắn cũng thỉnh thoảng sẽ phỏng đoán, trong Mộng cảnh người đàn ông trung niên đó có khả năng đoạt được Thiên Địa Tạo Hóa rốt cuộc là cường giả cảnh giới gì, có lẽ sẽ không dưới Đế Thương đâu nhỉ.

Bây giờ Tần Vấn Thiên trở lại chốn cũ, đương nhiên sẽ quyết tâm giải quyết xong một tâm nguyện.

Trước đây lúc hắn sắp chết đã được Hắc Phượng Điêu mang đến nơi này, từ trong mộng mà khởi tử hồi sinh. Lúc hắn gần rời đi đã từng đồng ý, nếu có một ngày có thể thuần thục vận dụng sức mạnh huyết thống, sẽ tặng Hắc Phượng Điêu ba giọt máu, hôm nay, hắn tới là để thực hiện lời hứa lúc trước.

Bọn họ ước định địa điểm, chính là ở chỗ này.

Xa xa có thân ảnh của một con yêu thú xuất hiện nhưng không tới gần mà là chạy về phía xa kia, phát ra tiếng gào trầm thấp, dường như là đang kêu gọi vua của nó.

Quả nhiên không bao lâu, trên bầu trời có một cỗ kình phong gào thét, phía xa xa một thân ảnh khổng lồ nhanh chóng bước tới gần, trong nháy mắt đã đến chỗ sườn núi, đó chính là Hắc Phượng Điêu.

Hắc Phượng Điêu đáp xuống, đứng trước mặt Tần Vấn Thiên, ánh mắt lúc nào cũng hung bạo này giờ đây hình như có một chút kinh ngạc.

Mặc dù ngày trước Tần Vấn Thiên cùng nó đã có ước định nhưng kì thực nó vẫn không ôm hy vọng quá lớn, nhân loại cực kỳ coi trọng lợi ích, tuy có thể nói là yêu thú rất hung tàn, oán khí cực nặng nhưng nếu bàn về giảo hoạt, nhân loại so với yêu thú thì tuyệt đối sẽ giảo hoạt hơn ngàn lần. Làm một con yêu thú có trí tuệ cao, Hắc Phượng Điêu đối với những loại người này đã gặp rất nhiều rồi.

Bởi vậy, đối với việc Tần Vấn Thiên vì ước định mà đến đây, Hắc Phượng Điêu thật sự có chút bất ngờ.

- Tiền bối.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên hướng về phía Hắc Phượng Điêu khẽ gật đầu, lập tức ngón trỏ tay trái xẹt qua tay phải, kiếm mang lóe lên, máu tươi trào ra, thể nội huyết mạch của Tần Vấn Thiên cuồn cuộn, lập tức một đám huyết sắc phù văn chảy ra từ phía trên ngón tay, một giọt máu tươi này dường như ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

Hắc Phượng Điêu há miệng, lập tức Tần Vấn Thiên đưa tay ra, ba giọt máu tươi liên tục bắn ra, rơi vào trong miệng Hắc Phượng Điêu, Hắc Phượng Điêu nuốt tất cả xuống, lập tức trong cơ thể nó bắt đầu có một cỗ lực lượng kỳ dị đang cuộn trào. Mặc dù Tần Vấn Thiên chỉ đứng bên cạnh nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên vô cùng kinh ngạc, sức mạnh huyết mạch của hắn liệu tốt như vậy sao?

- Ẳng ẳng...

Trên mặt đất, chó con ngửa đầu nhìn Tần Vấn Thiên, đôi mắt nhỏ linh động quyến rũ mê người, một bộ dạng có thể nói là cực kỳ đáng yêu.

- Ngươi cũng muốn sao?

Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kì dị, giọng nói rơi xuống cái đầu nhỏ đã thấy Tiểu Hỗn Đản này không ngừng gật đầu, nhất thời Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, huyết mạch của hắn lẽ nào có sức hấp kỳ lạ đối với yêu thú như vậy hay sao?

- Há miệng ra.

Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ nói, chó con mắt sáng rực lên, rất phối hợp há cái miệng nhỏ ra.

Tần Vấn Thiên lần nữa điều động huyết sắc phù văn trào đến ngón tay, sau đó lập tức ngồi xổm người xuống, nhỏ một giọt tinh huyết rơi vào trong miệng của Tiểu Hỗn Đản, chỉ thấy Tiểu Hỗn Đản mắt nhắm lại, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Tần Vấn Thiên, thân thể của nó dần dần trở nên lớn hơn, thể nội, huyết sắc lấp lánh, huyết dịch trong cơ thể của Tiểu Hỗn Đản này dường như cũng sôi trào.



- Sức mạnh của huyết mạch?

Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng đờ, lẽ nào tinh huyết của hắn lại kích thích huyết mạch bên trong cơ thể của Tiểu Hỗn Đản sao?

Màu máu cùng màu vàng kim lóng lánh lên khiến Tần Vấn Thiên trợn mắt há hốc mồm soi mói nhìn, hắn thấy thân thể Tiểu Hỗn Đản lần thứ hai thay đổi lớn hơn không ít, kích cỡ hình thể đã tương đương với một con yêu lang thành niên. Điều đáng ngạc nhiên hơn chính là bộ lông trắng như tuyết của nó giờ lại hiện lên màu vàng kim óng ánh, màu lông vàng kim trên trán của nó càng hiện ra rõ ràng hơn, tạo thành một đường cong, tứ chi lại như phủ thêm một tầng áo giáp vàng kim, đó là lân giáp, kim sắc lân giáp.

- Ngươi là loại yêu thú gì?

Tần Vấn Thiên không còn gì để nói nhưng với chỉ số thông minh cao đến quá đáng của tiểu súc sinh này, đi theo hắn một thời gian ngắn là có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại.

Hắc Phượng Điêu đột nhiên phát ra một tiếng gào lớn, dường như muốn phá vỡ bầu trời. Đám yêu thú chung quanh đều cả kinh nhìn về vị vua đang điên cuồng gầm thét lên của bọn chúng.

Tần Vấn Thiên lúc này mới lại chú ý đến Hắc Phượng Điêu, chỉ thấy ngay lúc này trên người Hắc Phượng Điêu có một cỗ huyết sắc hào quang ngút trời. Dường như thân thể của nó bao phủ một tầng vầng sáng, hơi thở của nó khiến Tần Vấn Thiên cảm giác được sự đáng sợ.

Nhưng mà lúc này Hắc Phượng Điêu lại nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tiểu Hỗn Đản, dường như nhìn thấy điều gì đó rất ngạc nhiên.

Lúc này, đôi mắt Tiểu Hỗn Đản rộng mở, trong hai con ngươi hiện lên một vầng kim sắc làm người ta sợ hãi hoang mang.

- Phốc!

Tiểu Hỗn Đản há miệng phun ra từng một luồng kim sắc rực rỡ, thấy kim sắc kia từ từ hội tụ thành một hoa văn, thân thể Hắc Phượng Điêu hơi hơi run rẩy, dường như thấy được chuyện không thể tin vào mắt.

Còn ánh mắt của Tiểu Hỗn Đản thì nhìn chằm chằm vào ngón tay của Tần Vấn Thiên, lộ ra tia hy vọng.

- Ngươi muốn ta nhỏ máu tươi lên hoa văn kia sao?

Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản hỏi.

Tiểu Hỗn Đản liên tục gật đầu, Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lập tức nhỏ một giọt máu tươi lên trên hoa văn kia. Trong phút chốc, máu tươi theo hình dáng hoa văn kia không ngừng lưu động, rất nhanh đã cùng hoa văn hòa làm một thể, hoa văn hóa thành một vệt sáng, bay thẳng vào đầu Tiểu Hỗn Đản.

- Y y nha nha!

Trong đầu Tần Vấn Thiên đột ngột vang lên một luồng thanh âm làm cho hắn cũng ngẩn người, lại thấy Tiểu Hỗn Đản một lần nữa biến trở về hình dạng chó con lông trắng tuyết, đôi mắt không khỏi lóe sáng:

- Nhóc kia, là thanh âm của ngươi sao?

- Y y a y a!

Thanh âm lần thứ hai vang lên nhưng Tần Vấn Thiên chẳng hiểu sao lại thấy buồn bực, nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, bế nó lên, vỗ cái đầu nhỏ của nó nói:

- Xem ra vẫn là một đứa bé thôi mà, chỉ có thể nghe hiểu lời nói nhưng sẽ không nói được, cái gì mà "y y nha nha", hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.

Tuy rằng nói như thế nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên vẫn có chút chấn động, hoa văn kia vừa mới thấy bay vào đầu Tiểu Hỗn Đản, vậy mà sau đó lại có thể truyền thanh âm của Tiểu Hỗn Đản vào trong đầu hắn ngay lập tức, đây là một chuyện rất lạ đời.

Hắc Phượng Điêu nhìn thấy Tần Vấn Thiên vỗ đầu của Tiểu Hỗn Đản như là đối đãi với sủng vật, lại ôm nó vào trong ngực, đầu của nó lúc này rụt vào một cái, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, Hắc Phượng Điêu lại xoay người nằm ở đó, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên.

- Hả?

Tần Vấn Thiên ánh mắt lộ ra một tia kì quái, lập tức hắn nhấc chân lên, bước lên lưng của Hắc Phượng Điêu, trong giây lát, cuồng phong gào thét, thân ảnh Hắc Phượng Điêu bay lên trời, tiếp tục gào thét bay về phía Hắc Ám Sâm Lâm phía trước.

Phía dưới, vạn thú chạy vọt lên, giẫm đạp lên khắp nơi, phát ra âm thanh đáng sợ ầm ầm nổ vang, toàn bộ đều đi theo thân ảnh của Hắc Phượng Điêu.

Tiếp tục đi sâu vào trong rừng, Tần Vấn Thiên chấn động khi phát hiện ra có mấy luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ của yêu thú, tương tự như của Hắc Phượng Điêu, hướng về phía nào đó phi tới. Trong rừng rậm, yêu thú hội tụ thành đàn, giống như là truyền thuyết đáng sợ kia của nước Sở, vương triều đại thú.

Nhưng đây cũng không phải là đi đến hoàng thành của nước Sở mà là đi hướng ngược lại, tới khu vực trung tâm của Hắc Ám Sâm Lâm!
Advertisement
';
Advertisement