Chương 205
Ở Tiên Vực, thiên kiêu đánh bại Cửu Đầu Sư Tử để làm tọa kỵ thật sự quá ít quá ít.
Nàng vội vàng quỳ xuống mặt đất, cũng mặc kệ làn váy tím trên người lây dính bùn đất, không ngừng dập đầu và nói: “Thần Tử đại nhân, xin thứ tội cho, Tử Quỳnh không biết Thần Tử đại nhân có quan hệ với gia tộc Nạp Lan, nếu không thì dù cho Tử Quỳnh một trăm lá gan cũng không dám động thủ với gia tộc Nạp Lan!”
Nhìn Thánh Nữ thánh địa Tử Phủ không ngừng dập đầu, đầu óc rất nhiều dân bản xứ Đông Huyền vực đều chết máy.
Người hiện tại đang quỳ xuống đất dập đầu, và Tử Phủ Thánh Nữ trước đó còn cao cao tại thượng, siêu nhiên thoát tục kia có cùng là một người không vậy?
“Cái này... Sao lại thế này?” Lâm Phong lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cả người cũng thạch hóa.
“Tử Quỳnh sư tỷ, vì sao ngươi...” Tử Yên cũng cả kinh đến há cái miệng nhỏ ra.
Nàng là Thánh Nữ ở hạ giới, tất nhiên không biết tên tuổi của Quân Tiêu Dao khủng bố ra sao ở Tiên Vực.
“Thánh Nữ đại nhân...” Những cường giả thánh địa Tử Phủ ban đầu cũng hơi ngớ ra.
Nhưng nghĩ đến hai tiếng xưng hô Thần Tử mà Tô Tử Quỳnh nói ra, bọn họ đều đã rõ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Xin Thần Tử đại nhân thứ tội cho!”
Xôn xao, một loạt cường giả của thánh địa Tử Phủ đều cùng quỳ xuống mặt đất.
Mà trong đó, cho dù là cường giả Thiên Thần, thậm chí là Đạo Thần cũng không chút do dự mà trực tiếp quỳ xuống.
Cảnh giới, thân phận, bối cảnh gì cũng là hư vô trước mặt vị kia!
Người bọn họ đắc tội là một trong những nhân vật tôn quý nhất Tiên Vực.
“Đậu má, ta không phải xuất hiện ảo giác đâu đúng không?” Một thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nói.
Thánh địa Tử Phủ ở hạ giới vô cùng cường thế, họ bảo tứ phương tới xem thì không ai dám không làm theo.
Mà hiện tại, họ lại như một đám quy tôn tử, quỳ gối trước liễn xa hoàng kim kia mà không ngừng dập đầu.
Loại tương phản này thật sự quá lớn.
Vị công tử trong liễn xa kia còn chưa lộ diện mà đã khiến người của thánh địa Tử Phủ sợ đến mức phá gan.
Điều này không khỏi làm thế lực khắp nơi hạ giới đều phỏng đoán, rốt cục thân phận lai lịch của công tử kia tôn quý đến cỡ nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Nạp Lan Nhược Hi cũng lộ ra kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
Nàng cực kỳ tò mò về vị công tử đã cứu giúp gia tộc Nạp Lan bọn họ.
Dưới sự chú ý của vạn chúng, rốt cuộc một bóng dáng cũng lạnh nhạt bước ra từ liễn xa hoàng kim.
Y quan trắng hơn cả tuyết, dáng người trưởng thành, siêu nhiên tuyệt đại, không nhiễm trần tục.
Cả người chảy xuôi tiên vận, thân thể như chạm trác thành từ tiên ngọc vô cấu.
Còn về dung nhan, tuy khuôn mặt có tiên quang tràn ngập, nhưng cũng mơ hồ lộ ra đôi nét, chỉ thế thôi đã khiến tất cả sinh linh giống cái ở đây hít thở không thông!
“Là... Tiên thật sự sao?” Đám dân bản xứ của Đông Huyền vực đều thất thần lẩm bẩm.
Trừ Tiên ra thì bọn họ không thể nghĩ ra chữ nào khác có thể hình dung.
Bóng dáng kia quá siêu nhiên tuyệt tục.
Trên Tiên Vực cũng đã khiến tứ phương kinh ngạc cảm thán, càng đừng nói là chốn hạ giới cằn cỗi này.
Cả người Nạp Lan Nhược Hi cũng ngây ngốc, choáng váng.
Nàng không ngờ công tử trợ giúp gia tộc Nạp Lan của nàng lại đẹp đến mức này.
Loại khí chất này khiến thiên chi kiêu nữ của gia tộc Nạp Lan như nàng chỉ liếc mắt một cái đã trầm luân.
Có thể nói, toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí Thiên Huyền đại lục cũng không tìm ra một nam tử có thể sánh bằng một phần trăm khí chất của Quân Tiêu Dao.
“Quả nhiên là vị kia...”
Tuy Tô Tử Quỳnh đã xác định, nhưng giờ phút này thật sự nhìn thấy lại có cảm nhận bất đồng.
Nói một câu buồn cười, Tô Tử Quỳnh cũng từng ảo tưởng có thể đáp lời với Quân Tiêu Dao, thậm chí sinh ra quan hệ.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ lại gặp mặt Quân Tiêu Dao dưới tình huống như vậy.
Giờ khắc này, Tô Tử Quỳnh hận chết Tử Yên và Lâm Phong.
Nếu không phải vì ả ta thì sao Tô Tử Quỳnh lại đắc tội Quân Tiêu Dao?
Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chung quanh, vẻ mặt rất bình đạm.
Trước đó khi hạ giới, Quân Tiêu Dao đã cảm nhận được cổ phù trong pháp khí không gian của hắn đang rung động.
Cổ phù này là do hắn đoạt được từ trong tay Cơ Huyền ở bí tàng Nguyên Thiên.
Cổ phù này cũng là tín vật của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Quân Tiêu Dao có được cơ duyên của Nguyên Thiên Chí Tôn, tất nhiên cũng muốn giúp ông ta chấm dứt đoạn nhân quả này.
“Hẳn gia tộc Nạp Lan này chính là gia tộc đạo lữ của Nguyên Thiên Chí Tôn.” Quân Tiêu Dao tự nhủ trong lòng.
Cũng may hắn tới kịp thời, nếu không có khả năng nhân quả này sẽ không thể viên mãn.
“Ngươi, lại đây.” Quân Tiêu Dao đưa ánh mắt dừng lại trên người Nạp Lan Nhược Hi.
Nạp Lan Nhược Hi lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Vị đại nhân tuổi trẻ đến từ Tiên Vực này có thân phận lớn đến kinh người, cả thánh địa Tử Phủ cũng phải quỳ xuống đất xin tha.
Tất nhiên Nạp Lan Nhược Hi cũng có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng nàng vẫn căng da đầu đi tới.
“Đa tạ ân cứu mạng của công tử, Nhược Hi và gia tộc Nạp Lan khắc sâu trong lòng, không dám quên.” Nạp Lan Nhược Hi khom người bái lạy và nói.
Quân Tiêu Dao lấy ra một cổ phù, nó sinh ra cộng minh với cổ phù trên chiếc cổ ngọc của Nạp Lan Nhược Hi, tản ra ánh hào quang mênh mông.
“Quả nhiên, không sai.”
Sau khi hoàn toàn xác định, Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn tùy tiện ra tay cũng có thể bảo vệ gia tộc Nạp Lan.
“Yên tâm, về sau không ai dám tổn thương ngươi và gia tộc Nạp Lan.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử, Nhược Hi không có gì để báo đáp!” Nạp Lan Nhược Hi lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao mang theo các loại cảm xúc như kích động, tôn sùng, cảm kích.
Điều này làm sắc mặt Lâm Phong lập tức trầm xuống.
Mọi chuyện vốn đang tiến hành dựa theo dự đoán của hắn ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!