Chương 210
Đúng lúc này, Bằng Linh bỗng vươn cánh tay ngọc ra và nói: “Xem, nơi đó có một người!”
Cả đám sinh linh nhìn lại, đột nhiên phát hiện có một nhân tộc ngã bệt xuống bên bờ hồ.
“Nhân tộc, giết là được rồi.” Bằng Phi lạnh nhạt nói.
“Hả, hình như là tiểu tử nhân tộc kia, Lâm Phong!” Bằng Linh đi đến quan sát, kinh ngạc nói.
Một năm gần đây, Lâm Phong quật khởi như một truyền kỳ.
Đừng nói là thế lực Nhân tộc, cho dù là Thái Cổ Thần Sơn bọn họ cũng hơi nghe tin.
“Khụ khụ...”
Giờ phút này, Lâm Phong đầy người là máu, đã mất đi một cánh tay.
“Đại ca, thật sự muốn giết hắn sao?” Bằng Linh chần chờ nói.
“Hình như hắn từng giao thủ với tên chí tôn tuổi trẻ kia, tạm thời cứu hắn một mạng đi, cũng tìm hiểu chút tình hình.” Bằng Phi nói.
Những sinh linh trên Thanh Thiên Thần Sơn cứu Lâm Phong trở về.
Nếu Quân Tiêu Dao có ở đây thì nhất định sẽ cảm thán vận khí của Lâm Phong.
Không hổ là vai chính khí vận của Thiên Huyền đại lục, cả khi gặp phải cục diện hẳn phải chết thì cũng có thể chuyển nguy thành an.
Sau khi Lâm Phong bị sinh linh của Thanh Thiên Thần Sơn cứu đi, cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Đám người Bằng Phi và Bằng Linh cũng dò hỏi hắn ta rất nhiều chuyện.
Lúc sau Lâm Phong cũng biết được tin tông tộc Lâm thị bị tàn sát.
Trên dưới toàn bộ gia tộc, không một ai sống sót, phụ thân hắn ta là Lâm Chấn Thiên cuối cùng cũng chết thảm ngay đương trường.
Chuyện này làm khóe mắt Lâm Phong như nứt ra, lòng đầy căm phẫn, lửa giận đầy trời bốc lên, hận không thể bầm thây Quân Tiêu Dao vạn đoạn.
Hắn ta cũng thật sự càng có động lực để mạnh lên.
Quân Tiêu Dao cũng không biết cảnh ngộ của Lâm Phong.
Cho dù biết thì trong lòng cũng không có bất cứ dao động nào.
Quân Tiêu Dao Làm là bằng sắt, vai chính của thiên địa lại là dòng nước (1).
(1) Câu này nghĩa là Quân Tiêu Dao là cố định, còn những người khác thì lần lượt thay đổi giống như dòng nước chảy, hết người này xuất hiện rồi tới người khác thôi.
Tiêu Trần là vậy, Dương Bàn tương tự, Lâm Phong cũng như thế mà thôi.
Quân Tiêu Dao còn phải làm rất nhiều chuyện, không có khả năng đặt hết tinh lực lên người một tiểu nhân vật như Lâm Phong.
Mà cũng sắp tới lúc rồi.
Trên một khối đại lục khác của thập địa, tên là Tinh Thần đại lục.
Tinh Thần đại lục là một nơi cực kỳ đặc thù trong số thập địa hạ giới.
Bởi vì nghe đồn vào xa xưa trước kia, Tinh Thần đại lục từng xuất hiện một nhân vật nghịch thiên, tên là Vô Cực Tinh Quân.
Hắn sáng tạo ra Vô Cực Tinh Cung, từng một lần thống trị toàn bộ Tinh Thần đại lục.
Không chỉ như thế, vị Vô Cực Tinh Quân kia còn phi thăng tới Tiên Vực, quấy nhiễu ra phong vân vô tận.
Chí tôn vô thượng thua trong tay hắn cũng không dưới mười ngón tay.
Cuối cùng bởi vì quá mức nổi bật, đắc tội quá nhiều thế lực và đại nhân vật nên cuối cùng bị vây công mà bỏ mình.
Vô Cực Tinh Cung ở hạ giới cũng bị đả kích mang tính hủy diệt, từ đây chưa gượng dậy nổi.
Sau khi Vô Cực Tinh Quân ngã xuống, toàn bộ Tinh Thần đại lục cũng suy sụp.
Cảm giác này giống như Vô Cực Tinh Quân đã tập hợp hết khí vận một giới lên người.
Hắn ta ngã xuống đã cắt đứt toàn bộ khí vận của Tinh Thần đại lục.
Mà giờ phút này, ở Tinh Thần đại lục, một trận đại chiến hiếm thấy trên đời đang bùng nổ.
Hai phe trong cuộc đại chiến, một là Huyền Thiên Tông.
Đó là một trong những thế lực theo hầu được Quân gia phái xuống hạ giới để trấn áp thập đại cổ tộc.
Mà bên còn lại lại không chỉ là một thế lực.
Có sinh linh trên đầu có kim giác khủng bố.
Cũng có tồn tại cường đại mọc ngân giác.
Còn có một số ít là cao thủ thần bí thân khoác áo choàng màu đen, săn giết đệ tử của Huyền Thiên Tông ở khắp nơi.
“Giết, hộ Huyền Thiên Tông ta, trấn sát tội tộc!”
“Những tội tộc các ngươi, trong xương cốt chảy xuôi huyết mạch tội nghiệt, vậy mà còn dám mưu toan xoay người!”
Rất nhiều cường giả của Huyền Thiên Tông đang rống giận, ra sức chém giết.
“Ha hả, Kim Giác tộc chúng ta đã bị trấn áp vạn cổ, rốt cuộc cũng có thể xoay người, hôm nay sẽ lấy Huyền Thiên Tông các ngươi để tế đao đầu tiên!” Một cường giả đầu mọc kim giác nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc bén, có vẻ rất tàn nhẫn thị huyết.
Nhất mạch của bọn chúng tên là Kim Giác tộc.
Ngày trước chúng cũng là chủng tộc cường đại tiếng tăm lừng lẫy ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng bởi vì hưng phong tác loạn, bị Quân gia trấn áp, cường giả trong tộc bị chém giết hầu như không còn, những tộc nhân còn lại bị xua đuổi xuống hạ giới, trở thành sinh linh hạ giới.
Không chỉ thế, Quân gia còn phái ra Huyền Thiên Tông tới trấn áp giám thị bọn chúng.
Điều này làm hận ý trong lòng bọn chúng vẫn luôn tích tụ ngày một nhiều.
Loại sỉ nhục và phẫn hận này chẳng những không bị thời gian hao mòn, ngược lại càng ngày càng khắc vào cốt tủy.
Rốt cuộc bọn họ cũng có cơ hội được giải phóng.
Hận ý và lửa giận đầy trời đều trút xuống trên người Huyền Thiên Tông.
Mà bên kia, một cường giả đầu có ngân giác cũng lạnh lùng nói: “Ngân Giác tộc chúng ta cũng bị trấn áp vạn cổ, cho dù là Huyền Thiên Tông các ngươi hay là Quân gia trên Tiên Vực, Ngân Giác tộc chúng ta cũng sẽ trả thù!”
Ngân Giác tộc và Kim Giác tộc đều từng là chủng tộc chí cường trên Tiên Vực, đã trải qua vận mệnh tương tự.
“Hừ, chủ thượng Quân gia há là những tội tộc hèn mọn các ngươi có thể lay động.”
Bỗng dưng, một tiếng hừ lạnh vang lên, hai vị lão giả đột ngột hiện lên trên hư không.
“Tông chủ, phó tông chủ!”
Nhìn thấy hai lão giả này, tất cả mọi người của Huyền Thiên Tông đều tâm thần phấn chấn.
Có thể nói bọn họ là tồn tại trụ cột của Huyền Thiên Tông.
Người mở miệng chính là tông chủ của Huyền Thiên Tông, một vị cường giả Thánh Nhân chân chính.
Mà phó tông chủ bên cạnh cũng có tu vi Chuẩn Thánh.
Nhưng Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc cũng không hoảng loạn.
Ở tộc đàn của bọn họ cũng có tồn tại cường đại tràn ngập khí tức Thánh Cảnh xuất hiện.
Tuy bọn họ bị trấn áp dưới hạ giới đã lâu, nhưng dù sao cũng đã từng là chủng tộc chí cường, sao có thể thật sự không có vài cao thủ.
Chẳng qua trước kia bọn họ vẫn luôn bị phong ấn trong cấm địa mà thôi.
“Rốt cuộc Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc làm sao thoát vây được chứ?” Đôi lông mày hoa râm của Phó tông chủ nhăn lại, gương mặt già nua thật đâm chiêu.
“Những người áo đen đó, chẳng lẽ là...” Trong lòng Huyền Thiên Tông chủ đã có phán đoán, sắc mặt càng lạnh hơn.
Kế tiếp, đại chiến lại bùng nổ.